Cô Ấy Biết Tất Cả – Chương 102

Chương 102: Giẫm Lên Vẩy Của Cận Thiếu

“Tôi nói! Tôi nói! Anh thả cánh tay của tôi ra trước đi…”
Tóc vàng đã hoàn toàn khuất phục, khóc lóc van xin sát tinh này buông tha cho hắn.
Nếu không phải cánh tay bị đau dữ dội, hắn đã muốn quỳ trên mặt đất quỳ lạy mấy lần để bày tỏ lòng thành, vì sợ đối phương sẽ không tin.
Cận Hải Dương vươn tay đẩy vài cái lên vai, tóc vàng chưa kịp kêu lên đau đớn, cánh tay đã trở lại trạng thái ban đầu, cơn đau dữ dội trước đó liền biến mất.
Hắn biết mình chọc đến thứ dữ rồi, không dám giở trò nữa, đành thành thật kể lại sự việc.
“Đó là…có một cô gái nói…rằng bạn trai của cô ấy đã bị tiểu tam cướp…vì vậy…vì vậy cô ấy đã yêu cầu chúng tôi dọa cô gái kia một chút…”
“Ây da! Ui đau quá! Tôi sai rồi! Cô ấy trả tiền cho chúng tôi để đánh người phụ nữ! Còn chụp thêm vài bức ảnh không đứng đắn của cô ấy! Đau quá…!”
Cận Hải Dương buông bàn tay tóc vàng ra, mặt mày u ám kéo hắn vào vành đai xanh ven đường, lạnh lùng hỏi.
“Nữ sao?”
“Tên gì? Trông như thế nào? Liên hệ với mày bằng cách nào?”
Lúc này tóc vàng hoàn toàn ỉu xìu, Cận Hải Dương hỏi gì hắn đáp nấy, chỉ thiếu điều mở lòng ra để anh nhìn kỹ.
“Do ông chủ của KTV Hoàng Thịnh giới thiệu. Cô ấy nói mình họ Phùng, cô ấy nói nhà cô ấy có quen biết ở Kinh Thành, nếu xảy ra chuyện gì cô ấy có thể lo…”
“Tất nhiên, tôi không ngu, tôi không thể tin được những gì cô gái đó nói.”
“Chúng tôi định hù dọa cô gái kia thôi, chỉ cần chụp thêm hai bức hình qua loa để về báo cáo, sẽ không làm người đó bị thương.”
Nghe những gì hắn nói, người đàn ông chế nhạo và chỉ vào con dao gấp trên đất, hỏi.
“Không làm người đó bị thương sao? Vậy đó là cái gì?”
Tóc vàng liền im lặng.
Sao hắn dám thừa nhận rằng hắn đang nghĩ đến việc cướp tiền sau khi thấy chiếc Maserati kia, nói ra chắc chắn sát tinh này sẽ phế luôn đôi chân của hắn!
“Được rồi, tao sẽ không hỏi mày cái gì nữa, người phụ nữa kia liên hệ với mày bằng cách nào?”
“1XXXXXXXXX, là nick Wechat.”
Tóc vàng ngoan ngoãn đọc một chuỗi số điện thoại di động.
Cận Hải Dương gọi điện cho Bùi Diệu, nhờ anh ta kiểm tra xem số điện thoại này được đăng ký dưới tên ai.
Kết quả là tin tức đưa về khiến anh vô cùng xấu hổ, chủ nhân của số di động này không ai khác chính là Phùng Vi đã dây dưa với anh trước đó.
“Beep!”
Cận Hải Dương rốt cuộc không kìm được chửi thề một câu .
Cuối cùng anh cũng biết tai bay vạ gió của Thẩm Lưu Bạch đến từ đâu, chuyện tình cảm của anh đều bị đào hoa thối nát làm ảnh hưởng!
Nhà họ Phùng lần này quá đáng rồi, thả Phùng Vi, người phụ nữ ngu ngốc này ra ngoài, một chút kiêng dè cũng không có, không sợ cô ấy gây ra tai họa sao?
Nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Lưu Bạch trong xe, trong lòng Cận Hải Dương cảm thấy xấu hổ khó tả.
Anh phải giải thích điều này với cô như thế nào đây?
Báo động về việc lần trước Phùng Vi đến dây dưa với anh còn chưa được hủy bỏ, lần này lại thêm một vụ nữa, anh sẽ bị đưa vào danh sách đen sao?
Trong lòng đội trưởng Cận vô cùng tức giận, ánh mắt nhìn bọn côn đồ càng trở nên tồi tệ.
Ngay sau đó, xe cảnh sát từ cục cảnh sát địa phương đến hiện trường, sau khi biết tình hình, họ đã kiểm tra danh tính của một số người, sau đó mỉm cười chào anh.
“Cảm ơn đội trưởng Cận!”
“Có hai tên tội phạm bị truy nã trên mạng. Người ở đây thường qua lại rất đông nên rất khó quản lý, không ngờ bọn chúng lại trốn ở đây.”
“Họ bị tình nghi là cố ý gây thương tích, lát nữa tôi sẽ lấy khẩu cung của họ.”
Cận Hải Dương gật đầu.
Tay anh rất đau, có chỗ bị đau cũng không nói, cứ một mực không chịu kiểm tra vết thương, vốn không sợ mấy tên côn đồ đó phản công.
Loay hoay một buổi trưa, khi ba người ra khỏi cục cảnh sát thì mặt trời đã lặn hơn một nửa.
Ba người tìm một chỗ ăn tối, Cận Hải Dương yêu cầu Đổng Võ Nhất tiễn Thẩm Lưu Bạch về nhà, anh nói có việc phải làm, bắt taxi đi thẳng đến sân bay.
Anh mua vé máy bay sớm nhất để bay thẳng đến Kinh Thành.
“Ôi…Việc này cũng thật oan cho anh Dương.”
Trên xe Maserati, Đổng Mập thở dài một hơi.
“Tôi lớn lên với anh ấy, mấy chuyện hư hỏng của anh ấy tôi đều biết hết! Tôi dùng danh tiếng của ba tôi đảm bảo, anh ấy là một người tốt!”
Anh nhìn lướt qua cô gái ngồi ghế phụ, thấy cô không có ý từ chối nên anh tiếp tục.
“Có một khoảng thời gian, tôi còn nghĩ anh ấy là gay nữa, đứa con gái nào cũng làm anh ấy chướng mắt, tìm anh ấy đi chơi anh ấy cũng không có hứng thú, ngoại trừ mèo cái ngoài đường thì tôi chưa từng thấy anh ấy để mắt đến bất kỳ giống cái nào. Chỉ cần nói điểm này, cô Thẩm, tôi rất bội phục cô! “
“Cái gì mà Phùng Vi chứ! Nhà Lão Phùng có một cô gái được nuôi dưỡng bên ngoài, sau khi nhận tổ quy tông thì tự cho mình là tiểu thư, cứ quấn quít lấy anh Dương vì tiền của anh ấy.”
“Cô đừng lo lắng chuyện này, anh Dương có thể tự mình xử lý tốt.”
Đổng Mập cảm thấy mình thật giỏi, anh em đi xa cũng không quên trấn an hậu phương của anh ấy, muốn cho mình 10.000 like.
Hehe, nếu không phải lần trước anh dẫn bạn thân đi chơi thì hòa thượng Cận Hải Dương này đi đâu tìm được tình yêu đích thực của mình chứ!…Tuy rằng nhìn thấy chân ái cũng vướng vào một vụ án, nhưng chắc chắn không phải lỗi của Đổng Võ Nhất anh!
Đêm khuya, quán bar Lam Dạ ở Kinh Thành.
Cận Hải Dương đi thẳng đến phòng VIP ngay sau khi vừa bước vào cửa, mùi thối xộc lên mặt khiến anh cau mày.
Anh đạp cửa, đẩy đôi nam nữ đang vui đùa qua một bên, phát hiện Phùng Chí Vĩ đã hơi say nằm ở trên ghế sa lon phía sau.
Phùng Chí Vĩ đang nhìn cô gái trước mặt nhảy múa, bất ngờ cổ áo bị người ta túm lên, lập tức trở mặt nổi giận.
Sau khi thấy người tới là Cận Hải Dương, giận dữ liền tiêu tan, cười hỏi.
“Ôi, Dương Tử, hiếm khi thấy cậu đến chơi nha?”
Cận Hải Dương vươn tay bật đèn hộp, ánh sáng chiếu vào đường nét đục đẽo, vẻ mặt anh vô cùng u ám.
“Cậu thả Phùng Vi đi sao? Cậu chán sống rồi à?”
Ngay khi nghe những lời này, Phùng Chí Vĩ lập tức tỉnh rượu.
Anh ta liếc nhìn những người đàn ông và phụ nữ đang bận rộn xung quanh mình, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ khó có được.
“Đi ra ngoài nói chuyện.”
Cận Hải Dương kéo anh ta, xoay người rời đi, Phùng Chí Vĩ muốn giãy dụa, nhưng phát hiện sức lực của anh rất khác đối phương, cho nên dứt khoát từ bỏ phản kháng.
“Nói, có chuyện gì?”
Người đàn ông kéo đối phương đến lối thoát hiểm, khó chịu châm một điếu thuốc cho mình, ánh mắt lạnh như băng.
Phùng Chí Vĩ ho nhẹ, có chút ngượng ngùng nói.
“Là do mẹ kế của tôi thả ra. Cậu cũng biết, bà ấy từ vợ bé lên làm vợ chính thức liền có chút không biết cách cư xử, Phùng Vi ngu ngốc kia cũng theo bà ấy…”
“Được”
Cận Hải Dương hút một hơi thuốc, sau đó ném tàn thuốc xuống đất dập tắt, vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Tôi đến đây để nói cho cậu biết, tôi sẽ đưa Phùng Vi đến cục cảnh sát.”
“Cô ấy đã mua chuộc người nhằm cố ý gây thương tích cho người khác, không gây ra hậu quả, theo “Luật Xử Phạt An Ninh Trật Tự”, cô ấy có thể bị giam giữ hơn mười ngày, đến lúc đó mấy người có thể nhận lại để giáo dục cô ấy tiếp, đừng để cô ấy phát bệnh nữa.”
Phùng Chí Vĩ cứng họng.
Anh cứ tưởng Cận Hải Dương tới đây chỉ để than phiền hai câu kêu anh quản con bé lại, không ngờ anh ta lại trực tiếp bắt người!
Cho dù Phùng Vi có xấu xa như thế nào thì anh vẫn là người của nhà họ Phùng, con gái nhà họ Phùng bị đưa vào cục cảnh sát, chuyện này nói thế nào cũng không dễ nghe.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Phùng Chí Vĩ cũng trầm xuống.
“Tôi nói nè Dương Tử, việc này không được đâu! Có chuyện gì đâu mà cậu đòi đưa vào cục cảnh sát, có phải cậu làm cảnh sát đến mức bị bệnh nghề nghiệp rồi không?”
Cận Hải Dương chế nhạo.
“Phùng Chí Vĩ, cậu nghĩ tôi là ai?”
“Tôi nói Phùng Vi là mua chuộc người khác nhằm cố ý gây thương tích, cậu bị tai điếc hay não tàn hả?”
“Nếu cậu không trị được mẹ kế đó của cậu thì sau này đừng lăn lộn với tôi nữa. Ông đây đã dẫn cậu đi kiếm tiền không phải để cậu nuôi thứ điên khùng đó hãm hại tôi, hiểu không?”
Anh vươn tay nắm lấy cổ áo Phùng Chí Vĩ, đè anh ta vào tường, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo, làm Phùng Chí Vĩ thấy giống hệt như Hỗn Thế Ma Vương của đại viện trong trí nhớ của anh.
“Đại Vĩ, nói cho cậu biết.”
“Mẹ nó, nếu cậu còn gây phiền phức cho tôi, có tin tôi có biện pháp hại chết cậu không?”

Chương trước đó Chương tiếp theo