Người Hai Mặt – Chương 16

Chương 16

“Chết tiệt!”
Khương Dương không nhịn được chửi thề.
Khương Dương cúi đầu nhìn chiếc ghế sô pha nơi Thu Vinh Hoa đã chết đang ngồi. Quả nhiên, ở chỗ khuất bên cạnh ghế sô pha, cô tìm thấy rất nhiều dấu vết vật lộn.
Kính vỡ, tạp chí vương vãi.
Ở một số chỗ trên mặt ghế sô pha đơn, bề mặt lớp vải thậm chí còn bị móng tay cào xước, lộ ra lớp vải màu vàng nhạt bên dưới.
Có thể hình dung Thu Vinh Hoa đã phải chịu đựng kiểu tra tấn như thế nào trước khi chết.
“Căn cứ vào hiện trường vụ án, chắc là trong quá trình cưỡng hiếp, hung thủ vô ý bóp cổ người chết.”
Lận Thời Thương bình tĩnh nói.
Lửa giận của Khương Dương lập tức xông lên.
Cô tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù hung thủ có thù với cô ấy, cũng không nên như vậy!”
Huống chi, cửa cũng không có dấu hiệu bị xâm nhập, trên mặt đất còn có hai chiếc cốc vỡ. Điều này cho thấy rằng người chết biết hung thủ.
Thậm chí, còn là người cô ta thân thiết.
Khương Dương nhíu mày. Cùng lúc đó, đội phó Trần, người đã đưa Lâm Diệp Tư và những người khác đi điều tra mối quan hệ xã hội của người chết, lúc này cũng đã quay lại.
“Mối quan hệ xã hội của Thu Vinh Hoa không phức tạp.”
Kết quả điều tra của Trần Lãng Phong cực kỳ chi tiết: “Cô ấy ở phòng biên kịch làm việc không có cảm giác tồn tại, không biết có xích mích với ai không. Ngoài ra, Thu Vinh Hoa ban đầu có một người bạn cùng phòng tên là Bạch Nhược, là bạn làm biên kịch chung với cô ấy.”
Ồ? Cũng là biên kịch à?
Nghĩ đến người chết có tiến bộ lớn trong việc viết kịch bản, trong lòng Khương Dương khẽ động, hỏi: “Bạch Nhược còn sống ở đây không?”
“Đã chết rồi.”
Trần Lãng Phong thở dài, tỏ ra tiếc nuối: “Hai năm trước, Bạch Nhược đã tự sát. Cô ấy và người chết là sinh viên tốt nghiệp cùng lớp, khi tự sát cô ấy mới 25 tuổi, vẫn còn rất trẻ. Nguyên nhân tự sát được cho là vì áp lực công việc quá lớn.”
Lý do này rất hợp lý.
Khi đó Bạch Nhược mới vào nghề được mấy năm, là nhân viên chức thấp nhất trong giới biên kịch. Không chỉ phí bản thảo có thể không được trả, đôi khi còn không có cơ hội được ghi tên vào kịch bản, nếu tâm lý quá yếu đuối, quả thật có thể đi đến cực đoan.
Nhưng thật sự là như vậy sao?
“Cảm ơn đội phó, thu hoạch lần này không nhỏ.”
Khương Dương cụp mắt xuống, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: “Còn có phát hiện gì sao?”
“Quả thật còn có một điều đáng chú ý nữa.”
Trần Lãng Phong cho biết: “Chủ nhà của người chết sống ngay bên cạnh. Theo lời của anh ta, từ khoảng một tháng trước, anh ta bắt đầu thường xuyên thấy một người tự xưng là bạn trai của cô ấy ra vào nơi này. Tuy nhiên, khi hỏi Thu Vinh Hoa, cô ấy không thừa nhận có bạn trai.”
Khương Dương cau mày: “Thật kỳ quái.”
“Nhân viên kỹ thuật đã mở khóa điện thoại di động của Thu Vinh Hoa. Đánh giá từ wechat giữa cô ấy và người đàn ông, có thể nói rằng người đàn ông đó đối xử với cô ấy rất tốt.”
Lâm Diệp Tư nhanh chóng mở ra điện thoại di động của người chết và đưa cho Khương Dương.
Khương Dương chỉ nhìn thoáng qua, mí mắt bắt đầu điên cuồng giật.
Giỏi thật, trang cá nhân của người đàn ông đó toàn là những lời chó liếm (*)! Mỗi bài đăng đều có liên quan đến Thu Vinh Hoa!
Mặt khác, thái độ của Thu Vinh Hoa đối với anh ta là thờ ơ và phản kháng.
Có thể thấy Thu Vinh Hoa rất muốn chấm dứt sự theo đuổi của người đàn ông này và từ chối loại tình cảm bất thường của anh ta.
Sự dây dưa của người đàn ông đó khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.
“Khó trách, Thu Vinh Hoa không thừa nhận cô ấy có bạn trai.”
Khương Dương thở dài: “Cô ấy căn bản không thích người đàn ông này, chỉ là anh ta không biết xấu hổ cứ tiến tới thôi.”
Yêu hay không yêu là tự do.
Dũng cảm theo đuổi tình yêu thì không có gì sai, nhưng nếu muốn dùng nỗ lực của bản thân để ép buộc tình yêu của người khác thì hơi quá.
“Tìm được người này chưa?”
Khương Dương nhíu mày, đem điện thoại trả lại: “Tôi muốn nói chuyện với anh ta.”
Với sự giúp đỡ của cảnh sát mạng, việc kiểm tra thông tin một người chỉ dễ như ăn bánh.
Người theo đuổi người chết tên là Triệu Tốn. Sau khi biết tiểu khu mà người chết đang sống, anh ta cũng mua một căn nhà mới ở đây, chỉ cách hai tòa nhà.
Có thể nói là vô cùng gần.
Sau khi nghe địa chỉ của anh ta, Khương Dương đã gọi Lâm Diệp Tư và đi thẳng đến chỗ anh ấy.
Cửa nhà Triệu Tốn có hai lớp, lớp ngoài là cửa sắt chống trộm dạng hàng rào, lớp trong là cửa gỗ bình thường sơn màu nâu đen, trông có vẻ u ám và lạnh lẽo, khiến người ta sởn tóc gáy.
“Triệu Tốn, có ở nhà không?”
Lâm Diệp Tư gõ cửa nhiều lần trước khi nghe thấy âm thanh bị bóp nghẹt của thứ gì đó đang di chuyển bên trong.
Một khắc sau, cửa gỗ bên trong đột nhiên mở ra.
Giữa song sắt rỉ sét của cửa chống trộm, một khuôn mặt tái nhợt bỗng hiện ra. Hai nhãn cầu đỏ ngầu lóe lên từ bóng tối trong nhà, nhìn thẳng vào Lâm Diệp Tư: “Có chuyện gì? Tìm tôi có chuyện gì?”
Giọng anh ta khàn khàn như mắc sỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm khiến người ta không được tự nhiên. Lâm Diệp Tư vô thức mím môi mới không hét lên.
Thấy vậy, Khương Dương kéo Lâm Diệp Tư ra sau mình.
“Cảnh sát.”
Khương Dương lấy thẻ cảnh sát của mình ra, lạnh lùng nói nói: “Anh Triệu vui lòng hợp tác.”
Ngay lập tức, khí thế của Triệu Tốn liền yếu đi.
Anh ta sửng sốt một chút, cuối cùng miễn cưỡng mở cửa cho họ, buồn bực nói: “Muốn hỏi cái gì, mau hỏi đi! Hỏi xong liền nhanh chóng đi đi!”
Nhưng Khương Dương không sợ anh ta.
“Anh Triệu, anh có thường nói chuyện với người khác như vậy không?”
Khương Dương nhếch miệng, lộ ra một nụ cười giễu cợt: “Khó trách Thu Vinh Hoa không muốn gặp anh.”
Ngay khi nói đến cái tên Thu Vinh Hoa, vẻ mặt của Triệu Tốn cũng đã thay đổi.
Anh ta nhiều lần theo đuổi Thu Vinh Hoa đều bị thất bại, vì vậy lời nói của Khương Dương như một thanh dao sắc nhọn, trực tiếp đâm thẳng vào chỗ đau của anh ta
Triệu Tốn đột nhiên quay đầu: “Mấy người không thể so sánh với Vinh Hoa!”
Công bằng mà nói, ngoại hình của Triệu Tốn thật sự khá đẹp, khuyết điểm duy nhất là đôi mắt của anh ta. Bất cứ khi nào nhắc đến Thu Vinh Hoa, ánh mắt anh ta liền trở nên ngọt ngào và cuồng nhiệt: “Nếu là đối với Vinh Hoa, tôi tuyệt đối sẽ không nói lời như vậy!”
Nhìn vào mắt Triệu Tốn, Lâm Diệp Tư không khỏi rùng mình. Cô nhanh chóng quay đầu lại, để ánh mắt của mình quét xung quanh căn phòng.
Cuối cùng, Lâm Diệp Tư nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ góc độ hiện tại, cô có thể nhìn thấy toàn cảnh nhà của Thu Vinh Hoa qua cửa sổ nhà Triệu Tốn!
Ngay lập tức, Lâm Diệp Tư cảm thấy lạnh khắp người.
Triệu Tốn đã mua ngôi nhà này với mục đích xấu! Khi chọn nhà, anh ta cố tình chọn cửa sổ đối diện với nhà Thu Vinh Hoa. Nhưng Thu Vinh Hoa không thể nhìn thấy anh ta vì những cây xanh trước cửa sổ.
Cho nên mỗi ngày mở rèm ra, Thu Vinh Hoa tuyệt đối sẽ không nghĩ tới.
Đằng sau khung cảnh xanh tươi ngoài cửa sổ, có một đôi mắt đang lén lút quan sát.
Nghĩ đến đây, Lâm Diệp Tư vội vàng giật mạnh góc áo của Khương Dương.
Khương Dương ngay lập tức hiểu rằng đôi mắt của Triệu Tốn đỏ ngầu không phải vì thức khuya mà vì khóc.
“Anh biết chuyện gì đã xảy ra với Thu Vinh Hoa phải không?”
Cô hỏi.
Triệu Tốn yên lặng gật đầu.
Khương Dương tiếp tục hỏi: “Vậy tối hôm qua trong phòng Thu Vinh Hoa, anh có nhìn thấy chuyện gì xảy ra không?”
Triệu Tốn cười nhạt: “Tối qua tôi đi uống rượu với bạn, khi về thì đèn trong phòng Thu Vinh Hoa đã tắt. Tôi tưởng cô ấy đã ngủ nên không nhìn ra cửa sổ nữa. Tôi không ngờ…”
Khương Dương: “Anh uống rượu lúc mấy giờ?”
“Chúng tôi hẹn lúc 7 giờ tối.”
Triệu Tốn nói, “Cho nên tôi ra khỏi cửa lúc 6:40, tôi uống nhiều rượu nên không thể lái xe, khi tôi bước vào nhà thì đã hơn 11 giờ rồi.”
“Lúc ngồi uống với bạn, anh có rời khỏi đó không?”
“Có. Khoảng 9:20 đến 9:45 tối, tôi nghiện thuốc lá nên đến cửa hàng tiện lợi mua điếu thuốc.”
Ánh mắt Khương Dương tối sầm lại.
Có vẻ như Triệu Tốn không có chứng cứ ngoại phạm. Nếu anh ta giết Thu Vinh Hoa vì yêu và hận, cũng không phải là không thể.
Trong khi cô đang suy nghĩ, cô nghe thấy Triệu Tốn tự giễu cười nhạo mình.
“Ôi, đời thật khó đoán.”
Triệu Tốn cúi đầu châm một điếu thuốc: “Tối qua khi tôi trở về, bảo vệ Vương nói với tôi rằng anh ấy nhìn thấy Vinh Hoa ở tầng dưới gọi điện thoại cho ai đó vào lúc 10:30 tối. Sáng nay, cô ấy đã…”
Đang nói, anh ta chợt nghẹn ngào.
Cùng lúc đó, trong lòng Khương Dương đột nhiên trầm xuống: “Anh nói tối hôm qua 10:30 tối có ai nhìn thấy Thu Vinh Hoa sao?”
Sao có thể như thế được?
Theo suy đoán của Lận Thời Thương về thời gian tử vong, rõ ràng là từ 9 đến 10 giờ tối! So với thời gian tử vong của người chết là sau đúng nửa tiếng!
“Cho dù thời gian tử vong tôi kiểm nghiệm có khác biệt cũng không thể có khác biệt lớn như vậy.”
Trong phòng pháp y, Lận Thời Thương cau mày: “Tôi đã kiểm tra xung quanh, không có dấu vết làm mát bằng đá khô hay vật dụng khác, hơn nữa máy lạnh cũng chưa được mở.”
Khương Dương xoa thái dương, cảm thấy bên tai ù đi: “Tôi đương nhiên tin anh.”
Làm sao cô lại không biết vụ việc này chắc chắn đã đặt câu hỏi về tính chuyên nghiệp của pháp y Lận. Tuy nhiên, Khương Dương đã kiểm tra đi kiểm tra lại, không chỉ bảo vệ Vương, người đã đi tuần tra, nhìn thấy Thu Vinh Hoa mà còn có một số cư dân khác đi ngang qua.
Một người có thể là bị mua chuộc, nhưng còn một nhóm người thì sao?
Mọi người trong nhóm này đều chắc chắn, vào lúc 10:30, họ không chỉ nhìn thấy Thu Vinh Hoa mà còn nghe cô ấy nói chuyện điện thoại.
“Ban đêm nhìn không rõ, có thể nhìn nhầm người.”
Lận Thời Thương lạnh lùng nói.
“Không phải là tôi không nghĩ đến khả năng này.”
Khương Dương bất đắc dĩ nhún vai, “Nhưng người ta có thể nhìn nhầm, nhưng giọng nói thì khó nhầm được. Hôm đó Thu Vinh Hoa nói chuyện rất to, rất nhiều hàng xóm đã nghe thấy. Đó là sự thật, đúng là giọng nói của cô ấy.”
Lần này, Lận Thời Thương im lặng hồi lâu.
Về lý trí và tình cảm, anh có thể khẳng định kết quả khám nghiệm tử thi là hoàn toàn chính xác, nhưng bằng chứng ngược lại đang ở ngay trước mặt anh.
Trong một lúc, anh không biết làm thế nào để bác bỏ.
“Lát nữa tôi sẽ làm khám nghiệm tử thi tỉ mỉ.”
Lận Thời Thương chậm rãi cụp mắt xuống, ánh sáng phòng pháp y hắt lên mi mắt anh một tầng sương: “Tôi chỉ tin vào thi thể.”
Đến thì đã có dự liệu nhưng trong lòng Khương Dương vẫn đau nhói.
Lận Thời Thương nghiêng người mở cửa, dùng giọng nói khách sáo xa cách nói: “Đội trưởng Khương, nếu như không có việc gì, mời cô trở về.”
Đây là lệnh đuổi khách.
Khi xảy ra chuyện đó, Tiền Trác đang trốn ngoài cửa lén ăn khoai tây, nên may mắn làm nhân chứng đầu tiên chứng kiến của việc Khương Dương bị đuổi ra khỏi phòng pháp y.
“Không thể nào, pháp y Lận lại tàn nhẫn như vậy sao?”
Nhìn thấy đội trưởng Khương bị đuổi ra ngoài, Tiền Trác sững sờ, khoai tây chiên trên tay rơi khắp sàn.
Anh buồn bã lao về phía trước: “Đội trưởng, đã nói rồi mà, lời của Tiền Trác nói mà chị không nghe, chị sẽ chịu thiệt đó! Bề ngoài pháp y Lận đẹp trai, nhưng thực chất là một khối băng lạnh lùng, chị nhất định phải nghe lời!”
Khương Dương hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: “Còn dám nói thêm một chữ, có tin tôi xé miệng cậu ra không! Hay là…”
Khương Dương liếc mắt nhìn túi khoai tây chiên vừa được mở ra: “…Hay nói với đội phó Trần về việc cậu lén ăn đồ ăn vật!”
“Đừng! Đội trưởng, em câm miệng không phải là được rồi sao?”
Tiền Trác vừa khóc vừa dùng tay ôm gói khoai tây chiên: “Tiếp theo, chúng ta sẽ làm gì?”

(*) những lời dù người ta không chú ý đến mình nhưng vẫn cố gắng lấy lòng.

Chương trước đó Chương tiếp theo

Sủng Thể Giang Hồ Lộ – Chương 18

Chương 18: Tiểu Dấm Chua

Thủy Nhược Vân bị bệnh, cả đường đi đều mê man, phát sốt nhẹ, ngủ không ngon dậy không được, được khiêng từ căn nhà gỗ trong rừng lên xe ngựa, sau đó khiêng từ xe ngựa đến nhà trọ, mà không biết gì cả. Nàng ngủ cho đến khi cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo đang bắt mạch cho mình, nàng đột ngột bị đánh thức. Trong vô thức, nàng giật tay, co vai và trốn đi. Khi nhìn kỹ, đó là một ông già nhỏ người với chòm râu dê mặc áo màu xanh lá cây.
“Nhược Nhược.”
Bên cạnh ông già nhỏ người, Lăng Việt Sơn đang đứng. Thấy nàng tỉnh lại, vui mừng chạy tới, sờ sờ mặt và trán nàng: “Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, nàng làm ta sợ chết khiếp.”
Ông già cười tủm tỉm: “Cô nương này không sao, lát nữa uống hết thuốc, uống ba lần là khỏi. Về phần cái kia…”
“Hồ đại phu, nếu không ông giúp tôi nhìn xem thuốc nấu thế nào là tốt nhất đi?”
Lăng Việt Sơn cắt ngang lời ông ta. Vị đại phu già sửng sốt, gật đầu hiểu ý rồi đi ra ngoài.
Thủy Nhược Vân ưu nhã ngáp một cái, ngồi dậy: “Đây là đâu?”
Lăng Việt Sơn đưa tay ra để giúp nàng, ngay lập tức kéo nàng vào lòng. “Đây là nhà trọ, chúng ta đang ở trấn An Thạch, ca ca nàng đi tìm Vương Sở Doanh, hai ngày nữa sẽ trở lại.”
“Sở tỷ tỷ, tỷ ấy…”
Thủy Nhược Vân vẫn còn có chút bối rối khi nghĩ về hai ngày vừa qua. Nhưng nàng biết rằng nếu nàng giải thích rõ ràng những gì đã xảy ra, thì sẽ giúp Lăng Việt Sơn và ca ca nàng giải quyết vấn đề.
“Tối hôm đó, ta và Sở tỷ tỷ cùng nhau chạy vào rừng, nam nhân có đôi mắt đáng sợ đó luôn đi theo chúng tôi. Ta không nhìn thấy đôi mắt của hắn cho đến khi ta ở trong nhà, trước đó, ta chỉ nhìn thấy chiếc áo choàng đen của hắn. Chúng tôi tiếp tục chạy, nhưng chúng tôi không thể thoát khỏi hắn. Sau đó, một vài người của hắn đi ra, tất cả đều mặc áo choàng đen, giống như Đại Đạo Dạ Hương. Việt Sơn ca ca, không phải Đại Đạo Dạ Hương chỉ có hai người thôi sao? Sao lại có thêm vài người nữa.”
Lăng Việt Sơn vỗ đầu nàng: “Đó không phải là Đại Đạo Dạ Hương.”
Sắc mặt tiểu nhân nhi cay đắng, y phục của họ đều giống nhau, trời đã tối, giọng nói rất rõ: “Dù sao thì mấy người đến sau cũng định bắt chúng tôi. Ta và Sở tỷ tỷ đánh nhau với bọn chúng, nhưng không đánh được nên bị bắt. Nam nhân mặc áo choàng đen với đôi mắt xanh đã lấy một viên thuốc và nhét vào miệng ta, người kia bóp cổ ta và bắt ta nuốt xuống.”
Nói đến đây, đôi mắt đáng thương nhìn Lăng Việt Sơn: “Có phải thuốc độc không?”
Lăng Việt Sơn ôm chặt lấy nàng: “Có độc, đừng sợ, Việt Sơn ca ca nhất định sẽ tìm ra thuốc giải, cứu nàng.”
“Lúc nuốt vào, ta rất sợ hãi, nhưng sau một thời gian dài không có chuyện gì xảy ra. Sau một thời gian, ta không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Sau đó, hai người bắt đầu động tay với Sở tỷ tỷ, ta muốn liều mạng để chiến đấu nhưng họ đã điểm huyệt ta, ta không thể di chuyển, ta nghe thấy tiếng Sở tỷ tỷ khóc, mấy tên Đại Đạo Dạ Hương đó thật tồi tệ.”
Tiểu nhân nhi buồn bã rơi nước mắt. Nàng tiếp tục: “Sau đó, một nam nhân mặc áo choàng đen khác đến, hắn đã chiến đấu với họ và giết chết hai người đã bắt nạt Sở tỷ tỷ. Lúc này, nam nhân có đôi mắt màu xanh lao tới, họ đánh nhau một lúc lâu. Sau đó, nam nhân đó mặc áo choàng đen đã bị bắt.”
“Sau đó, một vài người trong số họ đã đưa ba chúng tôi cùng nhau đến căn nhà gỗ đó. Sở tỷ tỷ và ta bị nhốt trong căn nhà gỗ đó. Nam nhân mắt xanh và nam nhân mặc áo choàng đen đến cuối cùng đã ở rất xa bên ngoài. Không biết họ đang làm gì, ta nằm ở đó vẫn nghe được tiếng kêu la của họ, dường như rất thống khổ, chúng ta rất sợ hãi. Sau tiếng động đó, không biết tên mắt xanh kia đi đâu. Bên ngoài cũng không có người, Sở tỷ tỷ nằm đó xem xét, liền lén đi ra ngoài nói mau đến nhìn tên áo choàng đen. Tỷ ấy ra ngoài rồi không thấy quay lại nữa.”
“Sau đó, tên mắt xanh đó vào nhà. Ta sợ đến mức co rúm người lại. Lúc đó ta cảm thấy khó chịu. Hắn nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi đột ngột đi ra ngoài. Ta chỉ ở đó và không dám cử động. Rất lâu, rất lâu sau, ngươi cùng ca ca đã tới.”
Lăng Việt Sơn cảm thấy vô cùng thương xót, Nhược Nhược đáng thương của hắn đã phải chịu đựng rất nhiều, hắn ôm nàng và an ủi: “Đừng sợ hãi, ta ở đây rồi. Ca ca nàng đi tìm Sở tỷ tỷ của nàng rồi, nàng sẽ ổn thôi. Chúng ta chờ ở đây, nàng đừng lo lắng.”
Đang nói chuyện, cửa bị gõ nhẹ hai lần, Lăng Việt Sơn đáp, cửa bị đẩy ra, một thiếu nữ hai mắt ngấn nước đi vào, lông mày trăng khuyết cùng đôi mắt to, trắng trẻo thanh tú, khiến người ta nhìn vào thấy rất thoải mái. Cầm bát thuốc, nàng ngọt ngào nói: “Lăng công tử, thuốc của cô nương đã chuẩn bị xong, gia gia bảo ta mang tới.”
Lăng Việt Sơn mỉm cười với nàng, liên tục cảm ơn nàng, vươn tay nhận lấy thuốc, đưa đến bên miệng Thủy Nhược Vân: “Nào, Nhược Nhược, uống thuốc đi.”
Thủy Nhược Vân thấy hắn cười với nàng ta dịu dàng như vậy, trong lòng như có tảng đá lớn chặn lại. Cúi đầu uống một ngụm lớn, lưỡi đắng tê dại, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi nhăn lại. Cô nương kia che miệng cười khẩy, đôi mắt cong long lanh. Thủy Nhược Vân nghiến răng một hơi uống cạn. Lăng Việt Sơn không ngừng khen ngợi nàng ngoan. Thủy Nhược Vân đắng muốn khóc, vén chăn lên che mình lại.
Lăng Việt Sơn nhẹ nhàng hỏi, “Đã đến lúc nghỉ ngơi.”
“Ừm”
“Vậy lát nữa ta đến gặp nàng, ngủ ngon.”
Sau đó, hắn cùng cô nương kia ra ngoài.
Thuốc kia rất khó uống, Thủy Nhược Vân nằm trên giường tức giận nghĩ, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt. Gặp cô nương xinh đẹp rồi thì không quan tâm đến ta, ta bệnh cũng không bồi ta, thật xấu ca.
Nàng căng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng không nghe thấy gì. Một lúc lâu sau, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lăng Việt Sơn ngoài cửa sổ: ” Hồ cô nương, xin chờ chút.”
Thủy Nhược Vân vội vàng đứng dậy, nghiêng người đến bên cửa sổ để nhìn trộm, và nhìn thấy cô nương và đại phu già vừa rồi đứng dưới cửa sổ, Lăng Việt Sơn quay mặt về phía họ. Hắn thì thầm điều gì đó vào tai nàng, nàng có vẻ xấu hổ, quay lại nhìn đại phu già, sau đó che miệng cười và gật đầu với Lăng Việt Sơn. Lăng Việt Sơn vui mừng khôn xiết, vui vẻ đi theo hai người họ.
Sau khi Thủy Nhược Vân nhìn thấy tất cả những điều này, nàng hung hăng giậm chân, ngồi phịch xuống ghế, nước mắt không ngừng rơi xuống, thuốc sao lại đắng như vậy, thật sự đáng ghét. Nàng hung hăng lau nước mắt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ lem luốc trong chiếc gương đồng lớn, a, nàng chạy tới, nhìn đến gần gương, dùng tay áo lau mặt thật mạnh. Nhìn thấy người trong gương có khuôn mặt nhếch nhác, bẩn thỉu, mí mắt sưng húp, những sợi tóc lòa xòa trên vai, cơ thể được bao bọc trong bộ y phục nam nhân tồi tàn.
Nàng nhanh chóng lục lọi trong phòng, may mắn thay, trong tủ có quần áo sạch của nữ nhi. Gọi tiểu nhị qua mang nước nóng tới, nàng tắm rửa từ trong ra ngoài ba lần.
Vừa tắm xong, nàng thay y phục, xe vài miếng vải bông và chăm sóc bản thân, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, đang dùng khăn lau tóc thì Lăng Việt Sơn quay lại.
Vừa vào cửa, hắn liền thấy trong phòng bừa bộn, sau bình phong còn bốc khói, dưới đất có vết nước. Mái tóc dài của Thủy Nhược Vân ướt và nhỏ giọt. Lăng Việt Sơn đột nhiên trở nên lo lắng, ném những thứ hắn đang mang lên bàn, kéo chiếc khăn vải lớn lên đầu nàng và vò tóc nàng thật mạnh. hắn giáo huấn: ” Sao nàng lại tắm rửa, nàng đâu phải trẻ con? Nếu tóc ướt để bị bệnh thì phải làm sao, đến lúc đó sẽ đau đầu đó.”
Tay hắn chà sát da đầu của nàng nhưng nàng lại cảm thấy vui trong lòng.
Nàng chu miệng cãi lại: “Ta bẩn muốn chết, gội đầu sẽ không sao.”
Hắn cong ngón tay gõ lên vầng trán nhỏ nhắn của nàng: “Sao lại không, ta đã hỏi đại phu rồi.”
“Cái gì? Ngươi hỏi đại phu cái này sao?”
Cái đầu nhỏ giãy giụa chui ra khỏi khăn vải.
“Đúng vậy.”
Bàn tay to lại che lấy đầu nàng, cố gắng chà sát. “Ta là người thô lỗ, ở trên núi chưa từng nghe nói chuyện này, nàng lại nói không rõ ràng, ta tự nhiên sẽ tự đi tìm hiểu. Nếu không sao có thể chuẩn bị những thứ đồ ấy cho nàng.”
Vừa xấu hổ vừa lo lắng, Thủy Nhược Vân hét lớn: “Sao có thể hỏi đại phu, lão già đó…”
Sau khi mái tóc dài được dùng khăn vải lau khô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng lo lắng, Lăng Việt Sơn không nhịn được cúi người hôn một cái: “Ta không hỏi đại phu, ta hỏi cô nương kia.”
Gương mặt thơm tho sau khi tắm xong, hắn lại hôn thêm một cái nữa.
Nàng cúi đầu xấu hổ sau khi bị hôn, không nói gì. Một lát sau: “Ngươi lau lâu rồi, đủ rồi.”
“Không được, vẫn còn rất ướt, lau lại đi, nếu không sẽ đau đầu, lần sau đừng như vậy nữa, ta phải quản nàng mới được, nếu không chú ý sẽ không an tâm.”
Cái miệng nhỏ nhắn mím lại, âm thầm vui vẻ, tắm rửa thật tốt.

Chương trước đó Chương tiếp theo