Sủng Thể Giang Hồ Lộ – Chương 20

Chương 20: Thần Y Khám Độc

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Lăng Việt Sơn và lão gia nhà họ Thủy Thủy có bầu không khí căng thẳng. Lo lắng cho sự an toàn của con mình, Thủy Thanh Hiền vất vả đuổi đến, khi đến nhà trọ ông tìm không thấy nữ nhi, vô cùng lo lắng ra ngoài tìm, đi một vòng lớn lại nhìn lên trên cây, thì thấy nữ nhi đang bị một thiếu niên khinh bạc, mặc dù cảnh tượng dường như cũng không phải dùng nhiều sức nhưng cũng đủ khiến lão gia nhà họ Thủy nổi trận lôi đình.
Dưới sự giám sát của lão gia nhà họ Thủy, Lăng Việt Sơn đã mang Thủy Nhược Vân đến gặp Thủy Thanh Hiền. Nhớ đến cảnh tượng bị cha nàng nhìn thấy, lại thêm vẻ mặt tức giận, Thủy Nhược Vân lo lắng đổ mồ hôi, nàng xoắn áo, cúi đầu không biết nên nói gì. Thủy Thanh Hiền hừ lạnh một tiếng, mắng nàng rồi bảo nàng trở về phòng ở yên đó, cho rằng trước tiên phải xử lý tiểu tử này, sau đó mới tính sổ với nàng. Nàng lo lắng nhìn Lăng Việt Sơn, muốn nói lại thôi. Lăng Việt Sơn vỗ nhẹ vào vai nàng, nhẹ nhàng nói: “Không sao, nàng về trước đi.
Mặc dù Thủy Thanh Hiền là cha của Nhược Vân, nhưng khi ông mắng nàng, khiến tiểu nhân nhi sợ hãi như vậy, Lăng Việt Sơn vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Thủy Nhược Vân bước từng bước, cúi đầu chậm rãi bước đi, lén lút liếc nhìn Lăng Việt Sơn, hắn mỉm cười với nàng và vẫy tay trấn an nàng. Nàng lại liếc nhìn Thủy Thanh Hiền, ông không nhìn nàng mà chỉ hằn học nhìn chằm chằm Lăng Việt Sơn, nàng lo lắng và sợ hãi, dù bước chậm như thế nào, nàng vẫn tiến vào cửa nhà trọ.
Khi Thủy Nhược Vân đã không còn ở trong tầm mắt, Lăng Việt Sơn mới thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt nhìn Thủy Thanh Hiền. Thủy Thanh Hiền trầm mặc, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên nói: “Đi theo ta.”
Nói xong, liền đi vào nhà trọ, tiểu tử thối này, đúng là như lời Trọng Sở nói, có chút dũng khí, việc nhà này tốt hơn là trở về nhà rồi nói.
Hai người trở về phòng, trên đường đi Lăng Việt Sơn, mới phát hiện lão gia nhà họ Thủy dẫn theo không ít người, bọn họ đã sắp xếp bố trí vô cùng kỹ càng, một số vị trí trọng yếu xung quanh nhà trọ, chỗ ăn, lầu trên phòng khách đều đã có người ở, những gương mặt xa lạ, hắn thầm nghĩ “gừng càng già càng cay”. Khi hắn đang suy nghĩ, Thủy Thanh Hiền ổn định ngồi xuống, trầm giọng hỏi hắn: “Tiểu tử, nhà ngươi thế nào?”
Lăng Việt Sơn cau mày: ” Lăng Việt Sơn, không có cha mẹ, từ nhỏ được sư phụ nuôi dưỡng. Ba tháng trước xuống núi. Ta nghĩ chuyện này lão gia nhà họ Thủy đều biết cả rồi. Cho dù Trọng Sở huynh khi báo tin có thể không rõ ràng lắm nhưng chắc Thủy lão gia cũng đã phái người đi điều tra rồi. Nếu Thủy lão gia không biết ta thì vừa rồi chắc đã ra tay với ta rồi.”
“Hừm, ngươi là người có lý.”
Thủy Thanh Hiền xác thực đã đọc qua thư của Thủy Trọng Sở nói về Lăng Việt Sơn, hắn lập tức phái người đi điều tra Lăng Việt Sơn. Nhìn bề ngoài, lai lịch và cuộc sống của chàng trai trẻ này quả thực rất đơn giản. Đến nỗi ông và nữ nhi bảo bối của mình, Thủy Thanh Hiền không nghĩ đến sẽ có một màn ra mắt đặc sắc, kích thích như vậy.
“Ta không ra tay với ngươi không có nghĩa là ngươi có thể ra tay với nữ nhi nhà ta, chỉ bằng việc khi nãy ngươi khinh bạc nàng, ta đã có thể giáo huấn ngươi rồi.”
“Ta thích Nhược Nhược, ta muốn cưới nàng!”
“Chỉ bằng ngươi?”
Thủy Thanh Hiền hừ lạnh một tiếng, bất mãn với thái độ hung hang của tiểu tử thô lỗ này. Không đề cập đến chuyện khác, chỉ giọng điệu và vẻ mặt này, làm sao có thể là thái độ nói chuyện với nhạc phụ tương lai. Hắn lại không có của cải, muốn gì cũng không có! Tuổi nhỏ, tóc còn chưa mọc đủ! Cưới sao? Dựa vào cái gì?
Lăng Việt Sơn cau mày đến mức có thể giết muỗi, hắn nghiêm túc hỏi: “Tại sao ta không thể?”
Hắn cố gắng suy nghĩ xem những hôn lễ trong thôn có gì đặc biệt không? Trong thôn, Điền đại thúc, Trương thẩm, hai nhà này, không phải muốn gả nữ nhi nhà mình cho hắn sao, khi ấy hắn không để ý, không hiểu con rể là thế nào, chỉ đùa cợt bỏ chạy. Vì sao nhà khác có thể nhận hắn làm con rể, nhà họ Thủy lại không được?
“Tiểu tử, nữ nhi nhà ta từ nhỏ đã là cành vàng lá ngọc, ma ma, nha đầu hầu hạ trước sau, trong phủ lớn sân rộng, thức ăn, quần áo đều là thứ tốt nhất. Một tiểu tử sống nơi rừng núi như ngươi lấy cái gì mà nuôi nàng? Sống trong gian nhà sơ sài, săn thú rừng, mặc vải thô sao? Sinh bệnh thì lấy đâu ra canh, ra thuốc uống?”
Thủy Thanh Hiền càng nói càng tức giận, nói ra một tràng dài những điều chứng minh Lăng Việt Sơn khờ khạo lại vọng tưởng. Cuối cùng ác độc nói thêm một câu: “Ngươi muốn làm con rể nhà họ Thủy ta để sau này giàu sang phú quý, địa vị cầm chắc trong tay sao?”
Lăng Việt Sơn đột nhiên bị đả kích, những điều Thủy Thanh Hiền đưa ra, hắn căn bản chưa từng nghĩ đến, cũng không cách nào tiếp nhận được. Để bảo bối Nhược Nhược của hắn ở trong căn nhà tồi tàn với một cái chăn bông, rau xào lạnh lẽo, bánh bao khô khan, làn da mịn màn lại bị bao phủ bởi y phụ thô sơ,…Không được, nếu ai dám ngược đãi Nhược Nhược của hắn như vậy, hắn nhất định đánh chết người đó. Hắn lấy gì nuôi Nhược Nhược đây. Đúng rồi, nếu cưới Nhược Nhược, nàng là tất cả của hắn, dựa vào một mình hắn nuôi, quan tâm, chăm sóc nàng, sao hắn lại khờ dại đến mức chưa từng nghĩ qua chuyện này. Hắn chỉ biết mình thích nàng, thích đến mức không nhìn thấy nàng sẽ lo lắng, nghĩ nàng muốn làm gì, có đói hay không, có vui hay không. Bây giờ đối mặt với khuôn mặt nghiêm nghị của Thủy lão gia, nhưng tâm trí hắn chỉ có chuyện vừa nãy Nhược Nhược bị mắng về pòng, hiện tại nhất định rất đau lòng, nàng sẽ lo lắng cho hắn, chỉ điều đó thôi cũng làm hắn khó chịu..
Thủy Thanh Hiền nhìn Lăng Việt Sơn sắc mặt xanh mét tái nhợt, đứng thẳng người, ông biết người này đã trúng chiêu rồi, ông biết bản thân mình khắc nghiệt thế nào khi ông thẳng thắng nói những chuyện này, biết bao nhiêu hậu bối đều căng thẳng khi giao chiến trực diện với ông, đến người trẻ tuổi hợp ý như Trần Kiếm Phi cũng phải cẩn thận, ông biết lời nói của mình thẳng thắng và gây tổn thương thế nào, nhưng mà, nếu cửa này cũng qua không được thì…
“Ta thật sự chưa từng nghĩ nhiều như vậy, ta quá ngây thơ rồi. Nhưng ta tuổi trẻ cường tráng khỏe mạnh, có võ công, không ngu ngốc, lại chịu cực được, sao ngươi biết sau này ta không thể cho Nhược Nhược cành vàng lá ngọc, phủ lớn vườn rộng? Ta từng nhận lời với Nhược Nhược, càng muốn gì ta đều sẽ cho nàng, ta nói được làm được. Ta yêu nàng thật lòng, sẽ không ít hơn nhà họ Thủy các ngươi nửa phần.”
Lăng Việt Sơn thẳng lưng và nhìn thẳng vào Thủy Thanh Hiền.
Thủy Thanh Hiền cẩn thận nhìn hắn một cái, cuối cùng nói: ” Kiến thức ngươi không nhiều, nói chuyện hoa ngôn xảo ngữ, dỗ nữ nhi ta thì được, ta thì không như vậy. Nếu như ngươi có bản lĩnh, thì nhanh chóng uy danh thiên hạ đi rồi nói tiếp với ta. Trước mặt, phải giải cục diện trước mắt đã.”
Lúc này, người hầu nhà họ Thủy gõ cửa đi vào, nói: “Lão gia, Tiết thần y đã tới.”
Thủy Thanh Hiền lập tức đứng dậy chào đón và nói với Lăng Việt Sơn: “Tiết thần y là đệ tử chân truyền của Vân Vụ lão nhân nổi danh trên giang hồ, y thuật rất cao. Để xem độc Bách Nhật Phệ Tâm Tán là gì đi.”
Lăng Nguyệt Việt Sơn gật đầu theo sát, trong lòng thầm bực mình cái gì cũng không biết, không giúp được gì.
Thủy Nhược Vân đang ngồi trong phòng cảm thấy lo lắng, không biết cha sẽ làm khó Lăng Việt Sơn như thế nào, nhưng khi nghe cha gọi ngoài cửa, nàng vội vàng mở cửa, đầu tiên nhìn thấy là Lăng Việt Sơn phía sau Thủy Thanh Hiền, đôi mắt hắn đảo quanh, khi nhìn thấy nàng thì mỉm cười và chớp mắt. Tiểu cô nương thở phào nhẹ nhõm, chắc không sao đâu. Nhìn thấy Thủy Thanh Hiền và Tiết Tùng ở bên cạnh, nàng ngoan ngoãn gọi: “Cha, Tiết thúc thúc.”
Tiết Tùng đã ngoài bốn mươi, ngoài y thuật giỏi ra thì lòng tốt của hắn cũng khiến nhiều người yêu mến, hắn đã đến Thủy phủ vài lần, và rất thích Thủy cô nương dễ thương và ngoan ngoãn này. Lập tức, tới bên cạnh Thủy Nhược Vân, cười nói: “Thủy nha đầu, đã lâu không gặp, lại cao hơn rồi.”
Thủy Thanh Hiền đến chỗ Thủy Nhược Vân và nói: “Nghe nói tên mắt xanh kia cho con uống gì đó, để Tiết thúc thúc kiểm tra thử xem.”
Thủy Nhược Vân vâng lời ngồi xuống và để Tiết Tùng bắt mạch. Một lúc lâu sau, Tiết Tùng bắt mạch xong, nhưng hắn không nói gì, chỉ ra hiệu cho trợ thủ phía sau, trợ thủ đi tới, mở một bao vải ra, lộ ra một hàng kim châm, dài ngắn, dày mỏng, ước chừng mười cây. Thủy Nhược Vân vừa nhìn liền xanh mặt. Tiết Tùng cười nói: “Thủy nha đầu đừng sợ.”
Sắc mặt Thủy Thanh Hiền ở một bên rất khó coi, Tiết Tùng bắt mạch cũng không tra ra được gì, xem ra trúng độc không bình thường. Lăng Việt Sơn không biết tình hình, hắn thật sự muốn hỏi mạch của nàng có vấn đề gì, nhưng Thủy lão gia đã không nói gì, hắn chỉ có thể cố gắng chịu đựng và chỉ cẩn thận nhìn chằm chằm vào Tiết Tùng chọn ra ba cây kim, ra phía sau Thủy Nhược Vân, nhanh chóng châm hai cây kim vào huyệt đạo của nàng, Thủy Nhược Vân đau xót, nhịn không được hừ một tiếng, Lăng Việt Sơn lo lắng bước một bước về phía nàng. Tiết Tùng vòng ra trước mặt Thủy Nhược Vân, an ủi: “Đừng căng thẳng, Tiết thúc cần châm một cây nữa, nhắm mắt lại, thả lỏng, một lát sẽ tốt.”
Thủy Nhược Vân liếc kim châm trong tay, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Tiết Tùng châm một kim vào huyệt khác trên người nàng. Trong chốc lát, ba cây kim bạc đều biến thành đen kịt. Khuôn mặt của Tiết Tùng trở nên nghiêm túc, hắn định bước tới rút kim, nhưng Thủy Nhược Vân đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhăn lại và tỏ vẻ đau khổ, trái tim của Tiết Tùng thắt lại, hắn bước tới bắt mạch của nàng, sau đó hắn nhanh chóng điểm vào huyệt thiên trung, huyệt kì môn của nàng, nhẹ nhàng truyền nội lực đến các mạch, Thủy Nhược Vân đau đến mức không thể kêu lên, cuối cùng nôn ra máu đen và suýt ngã xuống đất. Lăng Việt Sơn sải bước về phía trước và ôm nàng vào lòng. Chỉ chốc lát sau, sắc mặt Thủy Nhược Vân tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, yếu ớt. Tiết Tùng rút kim châm, Lăng Việt Sơn ôm nàng lên giường đặt nàng nằm xuống, trong lòng vô cùng đau đớn.
Tiết Tùng liếc nhìn Thủy Thanh Hiền, hai người đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng nói mềm mại của Thủy Nhược Vân: “Tiết thúc, con bị sao vậy, thúc không thể nói trước mặt con sao?”
Lăng Việt Sơn vuốt ve khuôn mặt của nàng: “Nhược Nhược, hãy nghỉ ngơi thật tốt và đừng suy nghĩ nhiều.”
Thủy Nhược Vân lần này không nghe hắn dỗ dành, nói với Thủy Thanh Hiền: “Cha, nếu con thật sự phải chết, con cũng muốn rõ ràng, cha đừng giấu giếm con, khiến con cảm thấy khó chịu.”
Cho đến lúc này, nàng mới chợt nhận ra mạng sống của mình đang ngàn cân treo sợi tóc. Tuy rằng lúc trước nàng nuốt độc, cũng không ngứa không đau, Lăng Việt Sơn lại chăm sóc, dỗ dành nàng, nàng thật sự không có cảm giác mình trúng độc sắp chết.
Nghe lời của nàng, Thủy Thanh Hiền gật đầu với Tiết Tùng. Hai người quay người lại, Tiết Tụng nói với Thủy Nhược Vân: “Thủy nha đầu, Tiết thúc không lừa con, độc này rất kỳ quái, không có trong huyết mạch nhưng khi dùng kim châm thử thì đúng là có độc. Vừa rồi, dùng kim châm tác động, làm cho độc chuyển hướng mới khiến con đau đớn phát độc. Tiết thúc tạm thời bức ra một ít, nhưng vẫn chưa thể giải quyết hết. Nhưng chỉ cần con không để ngoại lực tác động, tâm trạng ổn định, không sinh bệnh, không mệt mỏi thì tạm thời không cần lo về mạng sống. Tiết thúc sẽ có cách, con đừng sợ.”
Thủy Nhược Vân ngước mắt từ khuôn mặt của Tiết Tùng đến Thủy Thanh Hiền, rồi nhìn Lăng Việt Sơn đang nắm tay nàng, lòng bàn tay to của hắn hơi lấm tấm mồ hôi, nàng không thể nhịn được nữa, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Vậy thì, con đi ngủ trước, cảm ơn tiết Thúc.”

Người Hai Mặt – Chương 18

Chương 18

Khi Khương Dương trở lại văn phòng, trong tay cầm theo chiếc cốc kia.
Từ khi cô vào cửa, ánh mắt Tiền Trác cứ nhìn chằm chằm vào chiếc cốc. Anh ta khoa trương “wow” một tiếng: “Đội trưởng, lợi hại thật! Trong khoảng thời gian hai tách trà, mà đã lấy được dấu vân tay và DNA của kẻ tình nghi rồi!”
“Được rồi, đừng nịnh hót nữa.”
Khương Dương bước nhanh đến bàn của Tiền Trác, đặt túi vật chứng có chứa chiếc cốc trước mặt anh ta và cười nói: “Giúp tôi một việc, dùng nó để lấy dấu vân tay và DNA.”
Tiền Trác lập tức thẳng lưng: “Tuân lệnh, đội trưởng!”
Sau đó, anh lập tức đứng dậy, cầm chiếc cốc vật chứng lên, chuẩn bị đi đến phòng pháp y.
“Đợi một chút.”
Việc đã đến trước mắt, Khương Dương đột nhiên hối hận. Cô hít một hơi thật sâu: “…A, quên đi, tôi tự đi. Tôi nghĩ để tôi đưa đi thì tốt hơn.”
Thật ra…Nhất thời tâm huyết dâng trào đi đưa vật chứng là giả, cô muốn nhân cơ hội gặp Lận Thời Thương mới là thật.
Khương Dương không khỏi có chút xuất thần.
Không biết cơn giận của pháp y Lận đã lắng xuống chưa?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Khương Dương, giống như lông tơ mềm mại, làm lòng cô hơi ngứa. Cô với tay lấy chiếc túi vật chứng, những bước chân của cô trở nên háo hức hơn.
“Đội trưởng Khương, chị định đi tay không sao?”
Sau lưng cô, Lâm Diệp Tư nháy mắt với cô, rồi cầm lấy một chiếc hộp giấy khá kỳ lạ đưa cho cô: “Mau quay lại, mang theo cái này đi!”
Khương Dương sửng sốt: “Đây là cái gì?”
“Trà Thiết Quan Âm! Em mới mua!”
Lâm Diệp Tư hào phóng đưa chiếc hộp về phía trước: “Đáng ra là một món quà cho một người bạn, nhưng vì đội trưởng Khương cần nó nên hãy lấy nó đi!”
“Vậy cái này để làm gì?”
Khương Dương vẫn ngơ ngác.
Nhìn thấy vẻ mặt hiếm thấy của cô, Lâm Diệp Tư che môi cười khúc khích: “Đội trưởng Khương không làm bài tập trước khi theo đuổi người ta rồi, pháp y Lận thích gì mà cũng không biết.”
Lâm Diệp Tư đã nhìn ra.
Mặc dù đội trưởng Khương của họ trông có vẻ dày dạn kinh nghiệm, nhưng cô ấy chỉ là một cô gái thẳng thắn, thậm chí chưa từng trải qua một mối tình nào, cô ấy thậm chí còn không biết cách theo đuổi người khác.
“Pháp y Lận thật sự không có bất kỳ sở thích nào, nhưng anh ấy thường uống trà Thiết Quan Âm.”
Lâm Diệp Tư hắng giọng và bắt đầu giảng cho Khương Dương: “Nếu chị thích ai đó, chị phải bắt đầu bằng cách tìm hiểu anh ta. Thậm chí trong Binh Pháp Tôn Tử có nói “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”!”
“Vậy sao…”
Khương Dương chợt hiểu ra.
Cô quay lại và lấy hộp trà từ Lâm Diệp Tư, nghiêm nghị ôm quyền về phía Lâm Diệp Tư: “Đại ơn đại đức, không lời nào có thể nói hết!”
Nhưng câu nói đơn giản này rõ ràng không đủ để biểu đạt lòng biết ơn của Khương Dương vào lúc này: “Vậy nhớ báo cho chị giá trà, chị trả tiền lại cho em. Nếu có thể làm pháp y Lận vui, sẽ trả em gấp đôi!”
Trong phòng pháp y, Khương Dương đã thành công gặp Lận Thời Thương.
Khi Khương Dương đẩy cửa vào, anh đang bận rộn với chiếc đầm sơ mi màu xám của Thu Vinh Hoa, như thể anh muốn rút hết những mảnh da của hung thủ ra khỏi đầm.
Chuyện này chắc chắn là vô cùng khó khăn.
Cho dù Khương Dương không tham gia vào lĩnh vực này cũng biết, vảy da người thường ở trên bề mặt, nhẵn như thủy tinh, dễ lấy ra hơn. Muốn lấy mảnh da từ vải cũng khó như lên trời.
Nhưng trên mặt Lận Thời Thương không hề tỏ ra sốt ruột, khi nhìn thấy cô, anh vẫn nở nụ cười dịu dàng xa cách như vậy.
Giống như từ chối đối phương từ ngàn dặm.
Khương Dương cau mày hỏi: “Tại sao lại dùng phương pháp khó khăn như vậy để lấy DNA của hung thủ? Không phải trong thi thể của người chết có tìm thấy tinh dịch sao?”
Lận Thời Thương lắc đầu: “Không, hung thủ có thể sử dụng các biện pháp bảo vệ khi phạm tội.”
Trong vụ án này, sử dụng các phương pháp thông thường được chắc chắn không đáng tin cậy, vì vậy chúng ta chỉ có thể thử bắt đầu từ chiếc đầm sơ mi được sử dụng làm hung khí giết người, để xem liệu có thể may mắn tìm thấy những mảnh da mà hung thủ vô tình để lại không.
Nói về chuyện này, đây cũng là cách cuối cùng.
Nhìn thấy phong thái Lận Thời Thương chuyên tâm vào công việc, Khương Dương hối hận khi đến đây vào lúc này. Cô không nỡ làm chậm tiến độ vụ án, nhưng cũng mong được nói vài lời với Lận Thời Thương để chuộc lỗi.
Một lúc lâu sau, cô mới khô khan nói: “Pháp y Lận đã vất vả rồi.”
Đem toàn bộ khí thế hừng hực hù dọa Lâm Thành Nhai vứt ở một xó.
“Không sao, tôi cũng không mệt.”
Lận Thời Thương dừng công việc của mình trong một lúc, từ trên cao nhìn xuống Khương Dương, liếc mắt một cái, ánh mắt anh rơi xuống chiếc túi đựng bằng chứng: “Tôi không ngờ đội trưởng Khương đến còn tặng tôi một lễ vật như vậy.”
Còn là một món quà giúp tăng thêm lượng công việc.
Lúc đầu, Khương Dương không hiểu tại sao sắc mặt của Lận Thời Thương lại trầm xuống, sau đó mới hiểu ra.
Cảm xúc của Lận Thời Thương lúc này giống như một đứa trẻ mở gói quà và thấy bên trong có một chồng sách bài tập mới toanh.
Tâm trạng đó, đúng là muốn bao nhiêu hờn tủi thì có bấy nhiêu.
Vừa nghĩ tới đây, da đầu Khương Dương nhất thời tê dại, cô vội vàng xua tay: “Không không không, pháp y Lận hiểu lầm rồi, đây không phải đồ tôi muốn đưa!”
Càng nói càng thích hợp, không chỉ là cái này.
Khương Dương nhìn vào bao bì đã có thể thấy là hộp trà chất lượng cao, cố gắng xoay chuyển tình thế: “À, tôi nghe nói anh thích uống trà Thiết Quan Âm, vì vậy đây là thứ tôi muốn đưa cho anh!”
Lận Thời Thương thất thần trong giây lát: “…Quả nhiên là một món quà lớn.”
Thấy vẻ mặt của anh dần dịu đi, Khương Dương liền nhân cơ hội này mà ra tay: “Lúc trước chất vấn anh, là tôi kích động rồi.”
“Không sao, thời gian tử vong thật sự rất kỳ lạ.”
Lận Thời Thương khẽ mỉm cười, trên mặt, vẻ lạnh lùng dường như đã tan đi: “Vừa rồi tôi mới tiến hành khám nghiệm tử thi tỉ mỉ, tôi xác định phán đoán ban đầu của mình là chính xác, phạm vi thời gian tử vong còn có thể thu hẹp lại.”
Khương Dương: “Cụ thể khi nào?”
Lận Thời Thương: “Từ 9:30 đến 10 giờ.”
So với lần trước chính xác hơn, nhưng đồng thời, độ sai lệch so với lời khai của những nhân chứng cũng lớn hơn.
Khương Dương thở dài trong lòng.
Nếu hai thứ này có thể thống nhất thì tuyệt quá rồi. Ít nhất xác định trước thời gian tử vong sẽ không có nhiều rắc rối như vậy.
“Chuyện gì đã xảy ra với đống mảnh cốc được tìm thấy ở hiện trường vụ án mạng?”
Tìm xong chỗ để trà xuống, Khương Dương khó chịu chuyển chủ đề: “Mọi thứ đều được sắp xếp xong rồi à?”
Lận Thời Thương khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô nhìn sang một bên.
Những mảnh sứ vương vãi khắp sàn nhà đã được cẩn thận ghép lại thành hai chiếc cốc. Nếu không phải phía trên vẫn còn vết nứt, Khương Dương suýt chút nữa còn tưởng là cốc mới.
“Hai chiếc cốc này có kiểu dáng không giống nhau.”
Lận Thời Thương nói: “Sau khi kiểm tra, tôi thấy rằng hai phong cách này rất phổ biến. Tuy nhiên, cốc nước bên trái luôn được bán riêng, có thể Thu Vinh Hoa mua nó để sử dụng cho riêng mình. Chiếc cốc bên phải được bán theo bộ chắc là cô ấy dùng để đãi khách.”
“Có phát hiện gì trên cốc không?”
Khương Dương hỏi.
“Có, còn rất có giá trị.”
Lận Thời Thương khẳng định: “Ngoài dấu vân tay của Thu Vinh Hoa đã chết, chúng tôi còn tìm thấy một nửa dấu vân tay trên chiếc cốc bên phải mà hắn không có thời gian để lau sạch.”
“Tìm thấy dấu vân tay? Tuyệt vời!”
Khương Dương vui mừng khôn xiết, vội vàng lấy chiếc cốc từ quán cà phê ra: “Mau so sánh dấu vân tay trên chiếc cốc này xem có giống nhau không!”
Lận Thời Thương cũng rất rõ ràng.
Anh cầm cốc, dùng bàn chải lông mềm quét bột lên, quét nhẹ lên mặt kính trong mờ, lập tức thổi bay bột thừa.
Một số dấu vân tay rõ ràng đột nhiên xuất hiện trên thành cốc.
Lận Thời Thương đem những vân tay khác nhau in ra, nhập chúng vào máy tính và so sánh từng cái với dấu vân tay trên cốc.
Sau khi so sánh, anh nhíu mày.
“Thật xin lỗi.”
Sắc mặt Lận Thời Thương càng thêm nghiêm túc, “Những dấu tay này không giống với vân tay trên chiếc cốc vỡ.”
Manh mối vừa có được lại bị cắt đứt.
Dưới ánh đèn lạnh trong phòng vật chứng, Khương Dương không nén được sự thất vọng trong mắt. Tâm trạng của cô cả ngày giống như đi tàu lượn siêu tốc, đột nhiên lên mây, rồi đột nhiên rơi xuống đáy.
“Dấu vân tay khác nhau…”
Khương Dương cau mày lẩm bẩm.
Đột nhiên, một suy đoán xông vào đầu.
Khương Dương đột nhiên nhướng mày: “Chẳng lẽ tối hôm qua có hai người tới nhà Thu Vinh Hoa?”
Lận Thời Thương suy nghĩ: “Ý cô là…người đến thăm Thu Vinh Hoa và hung thủ giết cô ấy là hai người hoàn toàn khác nhau. Cho nên, người trước để lại dấu vân tay, còn người sau thì không.”
“Đúng!”
Hai mắt Khương Dương lấp lánh: “Người đến sau chính là hung thủ giết Thu Vinh Hoa!”
Kết quả trực tiếp nhất của phát hiện này chính là họ phải quay trở lại hiện trường một lần nữa.
Tỷ lệ ra vào của những tiểu khu kiểu cũ như vậy thường không cao. Vào ban đêm, những hành lang cũ tối đen như mực, chỉ có ánh đèn kích hoạt bằng giọng nói bụi bặm là còn le lói.
Ánh đèn mờ ảo chập chờn, giống như bối cảnh của một bộ phim ma.
Thật không may, hai người đến lần này đều là những người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, bầu không khí u ám đơn thuần không thể dọa họ sợ, nhưng bóng tối thì rắc rối hơn.
Đang đến gần cửa, Khương Dương giẫm phải thứ gì đó.
Thứ này mỏng và nhẹ, bám vào mặt đất. Khi cô ấy vừa giẫm lên nó, cô không cảm thấy có gì bất thường, vì vậy cô chỉ đi về phía trước.
Không ngờ, đột nhiên xảy ra biến cố lớn.
Ngay khi Khương Dương dùng lực vào lòng bàn chân, thứ mà cô đang giẫm lên trượt đi. Trong bóng tối nơi không thể nhìn thấy mọi thứ, một âm thanh “vút” nhẹ được các giác quan phóng đại vô hạn.
Âm thanh này là gì?
Trước khi cô có thời gian để suy nghĩ về nó, cô cảm thấy thế giới quay cuồng trong một lúc và cơ thể cô liền mất đi sự cân bằng.
“Cẩn thận!”
Lận Thời Thương nói.
Tuy nhiên, thật không may, lời này dường như đã đến quá muộn. Khi Khương Dương nghe thấy điều này, cô đã mất kiểm soát ngã ngửa ra sau.
Nhưng cô không chạm đất. Thay vào đó, Khương Dương đụng vào một lồng ngực ấm áp.
Nhiệt độ cơ thể gần gũi, hơi thở hòa quyện, một loại hương thơm tao nhã chưa từng được ngửi qua khuếch tán ra, nhẹ nhàng bao lấy cô, giống như hương trà Thiết Quan Âm trộn lẫn với hương gỗ hổ phách, phức tạp mà tao nhã.
Là Lận Thời Thương đã đỡ lấy cô!
Nhận thức này khiến máu của Khương Dương chạy nhanh hơn trong giây lát, nhịp tim đập trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng ngay sau đó, Lận Thời Thương liền buông tay. Có vẻ như sự quyến rũ vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
“Pháp y Lận, cảm ơn anh!”
Vừa nói Khương Dương vừa cúi người nhìn thủ phạm khiến cô ngã xuống.
Một tấm ảnh đầy màu sắc.
Trên ảnh có in rất nhiều bông hoa lộng lẫy, ở giữa có một dòng chữ bắt mắt: Bạn thân mến, nhớ đánh giá năm sao nhé!
“Giống như một cửa hàng trực tuyến dùng để yêu cầu đánh giá.”
Khương Dương lật tấm ảnh mấy lần, cẩn thận nhìn: “Chẳng lẽ cửa hàng trực tuyến này là nơi hung thủ mua hoa?”

Chương trước đó Chương tiếp theo