Người Hai Mặt – Chương 43

Chương 43

Không có nhiều nơi để giấu người gần đó, ngoại trừ thùng sơn này.
Khương Dương vẫn nhớ rằng thùng sơn này đã bị lộn ngược giống vậy vào buổi sáng, lớp sơn trên thùng đã bị loang lổ và bong tróc.
“Tô Hoán bị giấu ở đây sao?”
Cô hỏi, ngước mắt lên nhìn thùng sơn chỉ cách con đường 2 3 mét.
Hằng ngày, có vô số xe qua đường và cán qua thùng sơn. Họ có hàng ngàn cơ hội để cứu người, nhưng lại bỏ qua cái thùng này cũng như Tô Hoán bên trong.
Chỉ cần có người chú ý, Tô Hoán sẽ không chết thảm dưới bánh xe như vậy.
Lận Thời Thương cầm đèn pin tiến lại gần, chùm sáng rọi vào tấm tôn dưới đáy thùng sơn. Trên tấm tôn có nhiều lỗ nhỏ đã được đục lỗ , chằng chịt như một cái sàng, khiến những người mắc chứng sợ lỗ rất sợ hãi.
Đây là những lỗ thông gió!
Nhìn chằm chằm những cái lỗ nhỏ này, vẻ mặt Lận Thời Thương trở nên nghiêm túc: “Với lại, Tô Hoán có lẽ bị giấu ở chỗ này đã lâu, những cái lỗ này chính là để tránh cho cô ấy ngạt thở.”
Tuy nhiên, đây không phải là ý tốt.
Thái Đệ tìm mọi cách đề phòng để cô ấy không bị chết ngạt, chỉ để tạo hiện trường giả bị xe đâm, để giả vờ rằng cái chết của cô ấy là vô tình.
Những ý định nham hiểm đó khiến người ta khiếp sợ.
Khương Dương cảm thấy lồng ngực như bị tảng đá đè, nhất thời không thở nổi: “Ôi, họ là chị em ruột mà…”
Cha con giết nhau, chị em giết nhau. Máu lạnh và tàn nhẫn làm sao!
“Tuy nhiên, tôi không hiểu lắm về những lỗ thông gió này.”
Khương Dương cau mày khó hiểu: “Cho dù Thái Đệ đã ra tay ngay sau khi Tô Hoán gọi cho chúng tôi, làm Tô Hoán hôn mê và đưa đến đây, Tô Hoán ở trong cái thùng này có thể không đến hai phút, đây có thể xem là thời gian dài sao?”
“Đội trưởng Khương đã nghĩ đến khả năng khác chưa?”
Lận Thời Thương đẩy gọng kính bạc lên: “Nói cách khác, thời gian Tô Hoán bị giấu trong thùng dài hơn 2 phút nhiều. Lâu đến mức, trước cả khi “Tô Hoán” gọi điện báo cảnh sát nữa.”
Khương Dương lập tức hiểu ra: “Cuộc gọi kia cũng là “Tô Hoán” giả gọi?”
Lận Thời Thương gật đầu: “Theo những gì cô nói, khi Tô Hoán báo cảnh sát, cô đã nhầm giọng Thái Đệ thành Tô Hoán vì giọng cô ấy khan giống Tô Hoán, không thể phân biệt hai người chỉ qua giọng nói. Hơn nữa, nếu Thái Đệ đã làm Tô Hoán hôn mệ, tự nhiên cô ấy sẽ lấy được điện thoại di động của cô ta.”
Nhận người qua điện thoại chỉ có thể dựa vào số điện thoại và giọng nói.
Cuộc điện thoại cung cấp manh mối là một cái bẫy do Thái Đệ sắp đặt! Chỉ cần Thái Đệ có số điện thoại và giọng nói giống Tô Hoán, thì sẽ không có ai nhầm lẫn giữa họ.
“Thì ra là thế!”
Khương Dương chợt hiểu ra: “Khó trách lúc chúng ta đuổi theo cô ấy, cô ấy thở hổn hển thế nào cũng không phát ra âm thanh! Hóa ra cô ấy đã cố ý làm khàn giọng từ lâu trước khi gọi đến cục cảnh sát.”
Lận Thời Thương thẳng thắt lưng và nhìn xung quanh: “Xung quanh đây có camera giám sát không?”
Nếu có camera giám sát có thể quay được chỗ này, băng ghi hình có thể làm bằng chứng chắc chắn rằng Thái Đệ đã giết Tô Hoán.
Nhưng thật không may, ở đây không có.
Khương Dương khoát tay, bất đắc dĩ nói: “Bởi vì nhà cửa ở đây sắp bị phá dỡ và di dời nơi khác, ban đầu camera giám sát đều đã bị hỏng, gần đây cũng không có camera giám sát cá nhân.”
Lận Thời Thương thấp giọng thở dài: “Đúng vậy, Thái Đệ là một người thận trọng, chúng ta không thể dễ dàng tìm ra bằng chứng chỉ tội cô ấy.”
Khương Dương: “Nhìn cái thùng này đi!”
Cô đeo găng tay vào, dưới ánh sáng trắng mạnh của chiếc đèn pin, cô cúi xuống quan sát kỹ thùng sơn: “Đó là một thùng sơn lớn màu xanh thường thấy trong cuộc sống hằng ngày. Bên ngoài hơi bị bong ra, chắc là đã dùng một thời gian rồi, trên thùng không có nhãn hiệu, nhưng có dấu vết nhãn hiệu bị xé rách…”
Trong khi nói chuyện, Khương Dương dừng lại.
Ngay khi đèn pin chiếu vào đáy thùng sơn, một tia phản chiếu màu trắng lóe lên trong mắt cô.
Mơ hồ bất định, giống như một bóng ma trong đêm.
“Đây là cái gì?”
Ánh mắt Khương Dương hơi trầm xuống, cô vội vàng vươn tay đi đoạt lấy thứ phản quang đó, đem đồ vật thu vào trong lòng bàn tay.
Đó là một chiếc găng tay dùng một lần trong suốt với mép được ép sát vào đáy thùng sơn.
Ánh mắt Khương Dương đột nhiên sáng lên.
“Có thể bị mép thùng sơn đè lên, có nghĩa là lúc lật ngược thùng sơn, khả năng cao là đã bị đè lên găng tay.”
Khóe môi Lận Thời Thương khẽ cong lên, hiển nhiên là đang cùng cô nghĩ tới cùng một điều, “Thùng sơn này đã giấu Tô Hoán, có lẽ chỉ bị lật một lần. Và đó là lần Thái Đệ đẩy Tô Hoán vẫn đang hôn mê xuống đường.”
Do đó, chiếc găng tay dùng một lần này rất có thể thuộc về Thái Đệ!
Ngay khi quay lại cục cảnh sát, Khương Dương đã gửi găng tay đi giám định dấu vết.
Không ngờ, vừa quay người, cô liền đụng phải Trần Lãng Phong đang đến lấy kết quả kiểm tra: “Đội trưởng, chúng tôi đã gửi nhật ký của Thái Đệ đến đây, đã lấy được dấu vân tay của cô ấy.”
Chỉ cần dấu vân tay trùng khớp, Thái Đệ dù có phủ nhận cũng không được.
Khương Dương cuối cùng cũng nở nụ cười: “Được, cảm ơn, mọi người đã vất vả rồi! Sau khi phá án xong, tôi sẽ đãi mọi người một bữa ngon! Tôi cũng tìm được chứng cứ quan trọng ở đây, ít nhất là tội giết Tô Hoán, Thái Đệ không thoát được đâu.”
“Khi chúng tôi đưa Thái Đệ đến, chúng tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra.”
Trần Lãng Phong trầm giọng nói: “Lý do cô ấy bị khàn giọng không giống với Tô Hoán, không phải bởi vì khóc mà làm rách dây thanh quản, mà là bởi vì cô ấy dùng nước sôi làm bỏng cổ họng. Bây giờ, có thể thấy…”
Vì để hoán đổi thân phận, Thái Đệ thậm chí có thể uống nước sôi.
Khương Dương đáp: “Có thể thấy Thái Đệ là một người tàn nhẫn, tôi sợ rằng trong quá trình thẩm vấn sẽ khó đối phó.”
“Không, đó không phải là điều tôi muốn nói.”
Trần Lãng Phong lắc đầu và nghiêm túc nói: “Có thể thấy rằng khi uống nước nóng thì phải thật cẩn thận, không phải càng nóng càng tốt đâu. Những người trẻ tuổi ngày nay thường nói “Uống nhiều nước nóng”, nhưng uống nước quá nóng sẽ làm tổn thương niêm mạc miệng, có thể gây ra mụn nước, tụ máu, đồng thời cũng không tốt cho thực quản, thậm chí có thể dẫn đến ung thư thực quản…”
Giây tiếp theo, Khương Dương nhanh chóng bịt tai lại.
Cứu mạng! Cô không muốn nghe bài giảng về sức khỏe của mẹ Trần đâu, bài giảng còn dài hơn nửa tiếng đồng hồ.
May mắn thay, Trần Lãng Phong không thể nói lâu, họ đã đến cửa phòng thẩm vấn.
Trước khi đẩy cửa, Khương Dương thu hồi vẻ mặt, quay đầu nói với Trần Lãng Phong: “Lần này cũng như thường lệ, tôi đóng vai người xấu, anh làm người tốt.”
Đội phó Trần gật đầu, miễn cưỡng nuốt xuống bài phổ cập sức khỏe về sự nguy hiểm của việc uống nước nóng.
Thái Đệ đã được đưa đến phòng thẩm vấn từ trước. Cô ấy đang ngồi giữa phòng thẩm vấn, được ánh sáng trắng lạnh lẽo trên đầu chiếu vào, lộ ra vẻ thờ ơ đáng sợ.
Đó là một kiểu lạnh lùng phớt lờ sự sống.
Dường như, cho dù đó là mạng sống của bác sĩ điều trị, mạng sống của ba cô hay mạng sống của chị cô, trong mắt cô, tất cả đều chỉ những quân cờ để đạt được lợi ích.
Lần gặp mặt này khiến Khương Dương chợt nhận ra. Cô gái trước mặt đã không còn là cô gái xanh xao yếu ớt lần đầu gặp mặt mà là một nghi phạm tàn nhẫn.
Thấy Thái Đệ vẫn còn thất thần, Khương Dương đập bàn.
Một tiếng “rầm”, giống như sấm sét giữa mùa hè, ngay lập tức vang vọng trong phòng thẩm vấn. Lần này, cuối cùng Thái Đệ cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cô ấy còn đang cười!
Độ cong của khóe môi dường như chế giễu cảnh sát, nhưng cũng có vẻ kiêu ngạo và khinh thường.
Khương Dương tức giận, đột nhiên cao giọng nói: “Thái Đệ, chúng tôi đã tìm được chứng cớ chứng minh thân phận của cô, cô xác định còn muốn phản kháng sao?”

Chương trước đó Chương tiếp theo

Sủng Thể Giang Hồ Lộ – Chương 27

Chương 27: Cùng Nhau Lên Đường

Mai Mãn ngồi với nửa thân trên cởi trần, cánh tay phải bị thương treo trên cáng, y phục không cởi hết mà treo trên cánh tay, hắn đỏ mặt, bộ râu rậm trên mặt cũng không che hết được, một tay che đi cảnh xuân triến người, lúng túng ngồi đó. Chung Khải Ba nén cười: “Được, ta đi ra ngoài, ta không nhìn ngươi, đại lão gia rồi, ngươi che cái gì chứ.”
“Đại lão gia cũng không được tùy tiện cởi.”
Mai Mãn lẩm bẩm, “Ôi!”
Lăng Việt Sơn vỗ lưng hắn: “Ngươi còn lẩm bẩm gì nữa, ngồi xuống đi.”
“Vậy thì…”
Hắn vẫn còn ngại ngùng, “Vậy thì sư phụ, người nhẹ tay thôi nha, ta chưa từng chịu chuyện như vậy đâu.”
Chung Khải Ba bật cười chế nhạo, vội vã ra ngoài tìm Tam Thạch Đầu làm việc. Lăng Việt Sơn cũng dặn dò: “Nhược Nhược đang viết thư cho cha trong phòng nàng, lát nữa đừng quên đi lấy, để hôm nay người đưa thư đưa tin về. Nếu không nàng lại lo lắng.”
Chung Khải Ba đáp rồi đi ra ngoài, Mai Mãn theo bản năng đi ra ngoài cùng hắn lại bị Lăng Việt Sơn chưởng một chưởng trở lại. “A…”
Hắn kêu lên một tiếng, bị đâm rồi.
“Sư phụ, trước khi ra tay cũng nên nói trước một tiếng chứ.”
Hắn ủ rũ ngồi đó, để Lăng Việt Sơn đâm vào cơ thể mình bằng kim châm.
Trước đây, Lăng Việt Sơn chưa bao giờ thực hiện những phương pháp châm cứu này, hắn chỉ thực hành hai cách châm cứu cho Thủy Nhược Vân do Tiết thần y chỉ dạy, nhưng các phương pháp trong y thư dường như khá hiệu quá khi khẩn cấp, nên cần luyện tập trước để đề phòng bất kỳ tình huống nào. Từ nhỏ đã cùng lão tổ tông luyện công trên núi, tất cả huyệt đạo đều thông thuộc, nhưng phương pháp châm cứu không phải chỉ biết hắn đã cùng lão sư phụ tập võ trên núi, các huyệt vị cũng thuộc lòng như cháo, nhưng không phải cứ biết được hết huyệt đạo là sẽ thực hành được phương pháp châm cứu. Giống như hắn đã luyện hai ngày, cho là được rồi, nhưng vẫn để lại dấu vết trên người Nhược Nhược.
“A…”
Mai Mãn lại kêu lên: “Sư phụ, người thật sự đã từng học qua rồi sao?”
Đau quá!
“Ừ, ta học được hai ngày.”
Lăng Việt Sơn yên tâm hạ thủ, hơn nữa luyện không kiêng kị gì cho nên luyện rất nhanh.
Cố nén đau, Mai Mãn muốn khóc mà không ra nước mắt: “Vậy khi nào sư phụ bắt đầu dạy võ cho con?”
“Sau khi ta đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ, thì bắt đầu dạy.”
Châm này có vẻ không đúng.
“A…”
Sao còn chưa đồng ý? Hắn đã hy sinh rất nhiều rồi đó. Mai Mãn nuốt nước miếng, không dám hỏi.
Một lúc sau, lại lắp bắp hỏi: “Sư phụ, nếu muốn nhận đồ đệ, có cần phải hỏi ý sư tổ trước không?”
“Sư tổ?”
“Là sư phụ của sư phụ.”
“Không cần.”
À, dùng châm này có vẻ đúng hơn.
“Haiz…”
Trên người ghim mấy châm đây? Mai Mãn không dám tưởng tượng. Vội vàng tìm chuyện nói: “Vậy chúng ta thuộc môn phái gì vậy sư phụ?”
Võ công lợi hại như vậy, nhất định là một môn phái danh tiếng.
“Không biết.”
Nếu bí ẩn như vậy, thì phải là một môn phái rất lợi hại và cao thâm.
“Vậy sư phụ đang muốn đi đâu vậy?”
“Không liên quan đến người.”
“Đừng nha, sư phụ, con thề sẽ theo ngươi đến chết, con rất trung thành không hề hai lòng, chỉ cần sư phụ dạy con một chiêu rưỡi, chính là mấy chiêu người đánh con đó, vậy là được rồi. Con sẽ không dùng võ công của sư phụ để đi cướp bóc. Không đúng, sau này con sẽ không cướp bóc nữ, sau này con sẽ đi cùng sư phụ, sư phụ ở đâu thì con ở đó, sư phụ bảo ta làm gì ta sẽ làm chuyện đó.”
Linh tinh lang tang nói một ngày, thể hiện lòng trung thành, chân thành tuyệt đối, dù sao cũng đã nói hết những điều tốt đẹp mình nghĩ ra, chưa kịp chơi xong thì cửa đã bị gõ “rầm” một tiếng.
Chung Khải Ba và Tam Thạch Đầu đỡ một người hộ vệ tên Lý Căn đi vào phòng, hắn bị thương, trên cánh tay còn đang chảy máu. Hóa ra vừa rồi Lý Căn phụ trách bí mật tuần tra xung quanh, thậm chí hắn còn nhìn thấy người bên phía Tây Nha Thác, mặc dù hắn đã ngụy trang nhưng vì tướng mạo của người dị tộc vẫn bị phát hiện ra. Hai người giao đấu nên Lý Căn mới bị thương.
“Hắn nói Tây Nha tộc trưởng chỉ muốn đảm bảo rằng chúng ta sẽ giao đồ cho Tông Thị theo đúng yêu cầu.”
Trong cái bao đồ kia chỉ là mấy món đồ cũ của nữ nhu và y phục cũ của trẻ con, Lăng Việt Sơn đã mở xem một lần. Không có cách nào nhìn ra được, sao Tây Nha Thác lại coi trọng đồ vật đó như vậy,thật là làm cho người ta khó hiểu.
“Thì ra là hắn phái người theo dõi đường đi của chúng ta, xem ra là chúng ta đã khinh thường họ rồi, nếu thật sự muốn hại chúng ta, chúng ta cũng không ứng phó kịp.”
“Nhưng có vẻ như những người theo dõi không muốn hại chúng ta.”
Lý Căn phân tích. Người đó có võ công cao hơn hắn, nếu quả thật ra tay độc ác, thì hắn đã mất mạng rồi.
“Bây giờ không ra tay, nhưng sau này thì ai biết được. Một ngày chúng ta không biết họ muốn làm gì thì một ngày cũng không được yên.”
Chuyện liên quan đến Thủy Nhược Vân, Lăng Việt Sơn thà là mình phản ứng thái quá còn hơn phạm một sai lầm nhỏ. “Người đưa tin bên Thủy lão gia nói thế nào, có tin tức gì hữu dụng không?”
“Không.”
Chung Khải Ba trả lời: “Tây Nha Thác chỉ âm thầm muốn cướp Đại Đạo Dạ Hương, nhưng không lại không có động tĩnh gì, cũng không để lộ chuyện gì khác.”
Tại sao Đại Đạo Dạ Hương và vấn đề giao đồ này lại quan trọng với Tây Nha Thác như vậy?
Một lúc sau, Mai Mãn bắt đầu cảm thấy lạnh, khi nào sư phụ mới rút kim và cho hắn mặc quần áo lại đây, thời tiết cuối tháng 10 cũng lạnh lắm đó. Bản thân hắn cũng đang run rẩy, ngẩn người, Lăng Việt Sơn đột nhiên quay đầu lại, nói với hắn: “Ngươi muốn đi cùng chúng ta đúng không?”
“Ừm.”
Sắc mặt và giọng điệu của sư phụ giống như lúc bảo hắn cởi quần áo vậy, Mai Mãn có chút sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu.
Quả nhiên, Lăng Việt Sơn cười với hắn một cái: “Được, ngươi trở về chuẩn bị đi, ngày mai cùng chúng ta lên đường.”
Đêm đó, Lăng Việt Sơn nói chuyện với Thủy Nhược Vân về Tây Nha Thác và việc quyết định để Mai Mãn đi cùng. Bây giờ, dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ nói với nàng. Tiểu cô nương đã nghiêm túc nói chuyện với hắn, không phải cứ lừa gạt nàng là có thể để cho nàng an toàn, ngược lại, phải chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ chuyện gì thì mới có thể tìm được cách đối phó trước. Bảo bối của hắn là một cô nương rất dũng cảm, hắn tin chắc chuyện đó, dù trước đây hắn cảm thấy hơi ngớ ngẩn.
“Cái tên Tây Nha Thác đó còn đáng sợ hơn Đại Đạo Dạ Hương.”
Thủy Nhược Vân nói với Lăng Việt Sơn: “Hôm ta bị bắt với Sở Doanh tỷ, hắn đã để hai thuộc hạ ức hiếp Sở Doanh tỷ, cẻ mặt của hắn thật đáng sợ.”
Hắn cho là nàng bị hôn mê thì không biết nhưng nàng thấy rất rõ.
Lăng Việt Sơn ôm nàng vào lòng, có trời mới biết, hắn so với nàng còn sợ hãi hơn.
“Bây giờ ta mới hiểu, hắn muốn lợi dụng ta để giữ chân chàng, để chàng đi giao đồ cho hắn, cho nên hắn mới không cho bất kỳ ai chạm vào ta.”
“Nếu như hắn dám động đến nàng, ta sẽ…”
Toàn thân hắn căng thẳng, đè nén lửa giận, hắn không thể chịu đựng được giả thiết này.
Thủy Nhược Vân vuốt lưng hắn: “Ta không sao, ta chỉ cảm thấy có lỗi với Sở Doanh tỷ, nếu tỷ ấy không xuống xe, có lẽ còn có thể chạy thoát, là ta đã hại tỷ ấy.”
Đôi mắt đỏ hoe: “Chờ khi chúng ta tìm được Sở Doanh tỷ, ta nhất định sẽ nói với cha để ca ca cưới tỷ ấy.”
Lăng Việt Sơn hoàn toàn không quan tâm đến người khác, hắn chỉ nghĩ rằng bảo bối của mình không sao là tốt rồi.
“Sau đó, Tây Nha Thác đã làm điều gì đó rất tồi tệ với Đại Đạo Dạ Hương. Đại Đạo Dạ Hương hét lên rất thảm, nhưng không nhìn thấy được.”
Lúc đó nàng đang trốn trong góc, có thể nhìn nàng cũng không dám nhìn.
“Ta cũng sẽ làm những điều tồi tệ với hắn, Nhược Nhược, ta thề, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Lăng Việt Sơn hận Tây Nha Thác đó đến chết.
“Không, chờ ta giải được độc, chàng phải dẫn ta đi chơi, đừng quan tấm đến hắn. Ta quan trọng hơn mà, đúng không?”
Nàng lo lắng Việt Sơn ca ca sẽ làm chuyện ngu xuẩn. Nàng rướn người lên và mổ nhẹ vào hắn, khuôn mặt ngượng ngùng và đôi mắt cười cong cong.
Lăng Việt Sơn sửng sốt một chút, ánh mắt tối sầm lại, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, đây là lần đầu tiểu nhân nhi chủ động.
“Một lần nữa.”
Hắn khàn giọng yêu cầu.
Mặt tiểu nhân nhi đỏ bừng như sắp chảy máu, bị hắn làm cho xấu hổ nên vùng ra khỏi vòng tay hắn, trốn vào trong chăn hét lên: “Muộn rồi, buồn ngủ quá, đi ngủ đây. “
Hắn bật cười, đuổi theo nàng, cả người bị ôm lấy, đem cái đầu nhỏ vươn ra ngoài: “Không được, lại một lần nữa.”
“Không muốn, chàng bắt nạt ta.”
Tiểu nhân nhi bị chăn trói chặt, mặt bị bàn tay lớn giữ chặt, không thể động đậy, đành phải dùng sức lắc đầu, vặn vẹo, giãy giụa. Khuôn mặt như muốn bốc cháy.
“Vậy nàng còn đi cùng ta không?”
“Muốn.”
“Vậy hôn ta một chút, ta sẽ đi cùng nàng.”
Trăng treo ngọn cây lặng lẽ ngắm nhìn, hai bóng người trong phòng như hòa vào nhau.

Chương trước đó Chương tiếp theo