Cô Ấy Biết Tất Cả – Chương 233

Chương 233: Tình Nghi

Thời điểm được đề cập kéo dài gần 2 tiếng, theo quy luật phát quảng cáo của của ngân hàng Phong Hối, vào lúc 0 giờ và 1 giờ, sẽ có ánh đèn nhiều màu chiếu vào cửa sổ của lối thoát hiểm.
Để xác minh suy đoán của mình, Cận Hải Dương và Thẩm Lưu Bạch đã đến lối thoát hiểm của hiện trường vụ án để xác minh và đúng như dự đoán.
“Bùi Diệu, điều tra xem có camera nào quay được lối đi này không.”
Đứng trước cửa chống trộm, Cận Hải Dương nhìn chằm chằm vào màn hình quảng cáo cực lớn hiện rõ bên ngoài cửa sổ, thì thầm.
“Ở đây anh có một manh mối mới.”
Thấy anh đặt điện thoại xuống, Thẩm Lục Bạch nhẹ giọng nói.
Vừa rồi cô không nhìn anh hay quấy rầy anh, thật ra tin tức cô nhận được cũng quan trọng không kém, thậm chí còn chỉ ra hướng đi mới cho vụ án.
“Trịnh Lỗi đã phát hiện thành phần insulin trên bề mặt da ở mông của người chết và những lọ thuốc được tìm thấy trong thùng rác cũng chứa dư lượng insulin, vì vậy rất có thể người chết đã được tiêm một lượng lớn insulin, dẫn đến trong tình trạng sốc do hạ đường huyết và tử vong.”
“Lý Thành đã điều tra dấu chân trên sàn của hiện trường vụ án, phát hiện ra rằng có một quỹ đạo đi vào phòng thông qua cửa thoát hiểm, đi từ phòng khách vào nhà bếp xong rồi lại thông qua cửa thoát hiểm ra ngoài.”
“Quỹ đạo của dấu chân này đã đi qua tất cả các vị trí quan trọng, bao gồm nhà bếp nơi lấy nước uống, bàn ăn nơi đặt lá thư tuyệt mệnh, ghế sô pha nơi tìm thấy thi thể và thùng rác nơi tìm thấy lọ thuốc.”
“Không có dấu vân tay trên lọ thuốc ngủ được tìm thấy tại hiện trường, tay cầm của cốc đã được làm sạch dấu vân tay, cho thấy người chết không phải tự sát mà bị sát hại.”
“Lý Thành đang trên đường tới đây, chúng ta căn cứ dấu chân đi tìm giày tương ứng, bất quá em cảm thấy không có khả năng tìm được trong nhà người chết.”
“Vì hung thủ rất quen thuộc với người chết, nên khi hung thủ đến, hắn không trực tiếp đi vào mà sẽ thay giày trong nhà. Hơn nữa dấu chân cho thấy hắn đi qua cửa sau, cho nên đôi giày này rất có thể đã bị mang đi vì nó sẽ để lại dấu vết của hung thủ, nó không thể đặt trong nhà của người chết.”
“Nhưng có thể thử.”
Ngay sau đó, Cận Hải Dương nhìn thấy Lý Thành và Trịnh Lỗi đang thở dốc.
Anh không giỏi về pháp y và pháp chứng nên đi thẳng đến cửa văn phòng quản lý của tòa nhà.
Người quản lý trực ban cũng biết vị cảnh sát đặc biệt hấp dẫn này, một người đàn ông hấp dẫn luôn gây ấn tượng, đặc biệt là khi anh ấy ở tầng lớp thượng lưu lại chưa lập gia đình.
“Cảnh sát Cận, tôi có thể giúp gì cho anh không?”
Người quản lý tươi cười hỏi.
Người đàn ông gật đầu với cô ta, mỉm cười, anh chỉ vào cửa phòng bảo vệ và hỏi.
“Tôi có thể xem camera giám sát thang máy của cô sáng nay không?”
“Đương nhiên ạ.”
Người quản lý nịnh nọt trả lời, tim đập thình thịch vì nụ cười của anh, không khỏi có chút đỏ mặt.
Cận Hải Dương không nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của cô ấy.
Anh mượn máy tính từ văn phòng tòa nhà, xem từng đoạn trên màn hình giám sát thang máy từ 11:30 đến 2:00 vào đêm xảy ra vụ án, rồi nhấp chuột vào lúc 11:40.
Băng ghi hình thang máy cho thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo gió màu đen bước ra khỏi thang máy ở tầng 25. Đầu của anh ta không ngẩng lên và camera chỉ có thể quay được đỉnh đầu của anh ta. Màu tóc và ngoại hình của anh ta bị che bởi chiếc mũ, không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Đến 1:25, người này lại xuất hiện trong thang máy nhưng lần này lên tầng 21, vẫn ăn mặc như cũ, ngoại trừ thêm chiếc túi ni lông màu đen trên tay.
Cận Hải Dương nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó nhấp chuột để tua lại thời điểm trước đó, xem đi xem lại quá trình người đàn ông mặc áo gió màu đen ra vào thang máy.
Sau đó, anh với tay lấy điện thoại và bấm một dãy số.
“Anh Trình, anh có manh mối gì về vụ án ở cục cảnh sát Kinh Thành không?”
“Ừm, không có chuyện gì. Ở đây em có một nghi phạm khá giống với hung thủ của anh. Em nhìn thấy động tác đi đứng trong thang máy, hơn nữa thói quen của họ rất giống nhau, em gửi anh xem nhé?”
Cùng lúc đó, công việc của Thẩm Lưu Bạch cũng đã hoàn tất, tình hình đúng như cô dự đoán, chỉ có dấu giày được tìm thấy trong phòng.
“Em nghĩ em đã có một phát hiện lớn, nhưng hóa ra chẳng có gì ngoài công dã tràng…”
Vẻ mặt Lý Thành bực bội nói.
Trịnh Lỗi vẫn đắm chìm trong sự phấn khích khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đầu tiên, trạng thái tinh thần của Trịnh Lỗi tốt hơn nhiều so với Lý Thành, nên có thái độ an ủi khác thường.
“Không sao, tôi thấy hoa văn trên đế giày khá đặc biệt, không phải loại thường thấy trên thị trường. Giá cả tuyệt đối không rẻ, nhìn đôi dép lê trong nhà của Văn Nguyên Hinh, tuy rằng không tệ, nhưng không đến mức kỳ lạ, vì vậy có thể sẽ tìm được đôi giày kia thôi.”
Nghe anh ta nói như vậy, Thẩm Lục Bạch tán thưởng gật đầu.
“Trịnh Lỗi nói đúng. Trong phòng chỉ có một đôi dép đặc biệt, tám phần là dành cho người đặc biệt. Chúng ta chỉ điều tra mạng xã hội của Văn Nguyên Hinh, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra thứ gì đó.”
Điều cô chưa nói là không có nhiều người có thể được Văn Nguyên Hinh đặt trong lòng cô ấy, bao gồm Vệ Nguyên, người được chủ cửa hàng đồ gốm nhắc đến, người được gọi là giáo sư Patrick Lý.
Và cô cũng nghi ngờ quản gia của nhà họ Văn, Lộ Trung Quân.
Hôm đó, khi cô bắt tay với ông ta, cảm giác khi chạm vào và sự lạnh lùng gần giống như cảm giác của giáo sư Lý mà cô gặp ở sân bay ngày hôm đó, điều này khiến cô theo bản năng nghi ngờ thân phận thật sự của Lộ Trung Quân!
Nếu Lộ Trung Quân đang giả làm giáo sư Patrick Lý, ông ta đã tiếp xúc với Văn Nguyên Hinh khi cô còn nhỏ, sau đó đưa cô đến New York để được Patrick Lý điều trị, mà trong quá trình này, Văn Nguyên Hinh cũng sinh ra cảm giác ỷ lại mãnh liệt và tinh thần phục tùng Lộ Trung Quân, có thể không giống với việc nghiên cứu và thực nghiệm của bác sĩ Thẩm Kiến Vĩ năm đó nhưng điểm xuất phát và mục đích thì không khác gì nhau!!
Nếu những gì chủ cửa hàng đồ gốm nói là sự thật, nếu Lộ Trung Quân là người bồi dưỡng của Văn Nguyên Hinh, thì khi Văn Nguyên Hinh yêu người bồi dưỡng, Lộ Trung Quân đã ra lệnh hoặc xúi giục cô ấy giết Phùng Vi, có lẽ đó chỉ là cảnh cáo hoặc thử nghiệm vật thí nghiệm.
Bây giờ có vẻ như Văn Nguyên Hinh đã trượt bài kiểm tra, vì vậy cô ấy đã bị “loại bỏ”.
Hàn Trung Uy có lẽ cũng ở trong hoàn cảnh tương tự.
Chỉ là, sở dĩ anh ta bị “loại bỏ” không phải là mất khống chế, mà là bởi vì anh ta không hoàn thành nhiệm vụ, làm bại lộ, để cho cô nắm thóp, cho nên mới bị giết bị đầu mối.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Lục Bạch có một dự cảm không tốt.
Nếu vậy thì Vệ Nguyên đang gặp nguy hiểm, Lộ Trung Quân (Patrick Lý) sẽ không buông tha cho anh ấy, đây chính là vết thương lớn nhất đối với một tính cách cực kỳ tự cao.

Chương trước đó Chương tiếp theo

Leave a Reply