Cô Ấy Biết Tất Cả – Chương 59

Chương 59: Đánh Bại

“Anh là ai?”
Kha Tĩnh bỗng nhiên dừng chân, lạnh lùng trừng mắt nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn.
Cô ta vẫn còn dáng vẻ tức giận phẫn nộ, nhưng hai tay vẫn đang run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cào xé đối phương.
“Tôi là bạn trai của Thẩm Lưu Bạch.”
Cận Hải Dương bình tĩnh đáp.
Anh nói nhẹ nhàng lại tự nhiên, hoàn toàn không có chút do dự nào, dường như đây là sự thật mà mọi người đều biết.
Xung quanh có vài người nhiệt tình hô nhỏ, nhưng không có quá nhiều phản ứng.
Từ khi Thẩm Lưu Bạch đến Trung Tâm Pháp Y bắt đầu làm việc, họ dường như đều thấy hai người này luôn đi cùng nhau, tan làm thì về cùng nhau, xe của đội trưởng Cận luôn chờ trước cổng, đến khi Thẩm Lưu Bạch ra mới rời đi.
Pháp y và pháp chứng thường xuyên liên hệ với cảnh sát, đại danh của Cận Hải Dương mọi người đều nghe qua, sao có thể ân cần đưa đón một cô bé chứ?
Đó là chưa kể đến việc khi giáo sư Thẩm vừa đến, phân cục Tân Hải đã ra sức cướp người.
Mọi người có thể không hiểu rõ Thẩm Lưu Bạch, nhưng nếu Cận Hải Dương nói họ là một đôi, vậy việc làm tiểu tam chen chân vào gia đình người khác tuyệt đối là chuyện hài.
Một người là một thổ hào trẻ tuổi anh tuấn chưa lập gia đình, người kia là một ông chú có một cô vợ không hiểu chuyện, đồ ngu cũng biết chọn cái nào đáng tin hơn.
“Bạn trai?”
Kha Tĩnh cười lạnh, nhìn về phía Cận Hải Dương, trong mắt tràn đầy đều là khinh miệt.
“Anh có biết cô ta câu dẫn chồng tôi không? Loại phụ nữ này mà anh còn muốn, anh đúng là bất luận trắng đen dơ bẩn gì cũng có thể kéo lên giường!”
Lời cô ta nói thật khó nghe, mọi người vây xem đã không nghe nổi nữa, có người mở miệng khuyên.
“Không có bằng chứng cô không nên nói bậy, đây là hủy thanh danh của người ta đó!”
Đã thấy Kha Tĩnh rất không lịch sự liếc mắt, cười lạnh với đối phương một tiếng.
“Sao tôi lại không có bằng chứng chứ?”
“Mười năm trước, cô ấy dựa vào việc làm học sinh để câu dẫn chồng tôi, làm cho anh ấy nhớ mãi không quên trong nhiều năm, bây giờ con của chúng tôi đã lớn vậy rồi, cô ấy lại xuất hiện, nếu không phải tiểu tam thì là cái gì?”
Cô ta vừa mắng, vừa đưa tay đẩy Cận Hải Dương, muốn nhờ vào việc mình là phụ nữ mà ép đối phương nhường đường.
“Đừng nhúc nhích.”
Người đàn ông lạnh lùng nói.
Anh đứng tại chỗ, không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý nhường đường.
Ánh mắt anh lạnh như băng, trong chốc lát đã kiềm lại hành động của Kha Tĩnh, thậm chí cô ta còn có chút e ngại lùi bước.
“Mười năm trước?”
Anh bật cười, giọng nói nhẹ nhàng, anh mắt quét qua Kha Tĩnh, nhìn về phía Đồ Hạo Nhiên vẫn luôn yên lặng ở sau lưng cô ta cách đó không xa.
“Tiểu Bạch nhà tôi bây giờ còn chưa đến 24 tuổi, mười năm trước cùng lắm em ấy chỉ hơn 13 tuổi một chút, một học sinh vừa tốt nghiệp tiểu học, người còn chưa phát triển đâu.”
“Theo như cô nói, chồng cô đối với một đứa bé nhớ thương 10 năm, thì đến cuối cùng ai mới là người có vấn đề đây, chính cô vẫn không rõ sao?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều tập trung tiêu điểm nhìn lên người Đồ Hạo Nhiên.
Nếu người phụ nữ này nói dối thì giáo sư Thẩm đương nhiên là trong sạch.
Nhưng nếu sự tình giống như cô ta nói, vậy người đàn ông kia đi yêu một đứa bé, nhìn thế nào cũng là tâm lý biến thái! Lúc này, sắc mặt Đồ Hạo Nhiên cứng đờ, anh muốn giải thích một câu để hòa hoãn không khí nhưng Cận Hải Dương không định bỏ qua cho anh ta.
“Cô nói Tiểu Bạch thích chồng cô, chỉ bằng anh ta hả?”
Anh nhìn dò xét Đồ Hạo Nhiên từ trên xuống dưới, dù không nói gì, nhưng ánh mắt xem thường đã nói lên hết thảy.
Hai người đàn ông, một người cao lớn anh tuấn, mạnh mẽ nam tính, một người mặc dù đã bảo dưỡng rất tốt nhưng thời gian cũng không buông tha cho ai, nhìn qua liền có thể phân cao thấp.
Có lẽ là ánh mắt của Cận Hải Dương quá đâm người, Đồ Hạo Nhiên đứng bên cạnh không nói lời nào cũng không chịu được.
Khuôn mặt anh thoáng chốc biến sắc, tuy nhiên, anh ta nhanh chóng kiểm soát và điều chỉnh lại nụ cười thường ngày.
“Thật xin lỗi, vợ tôi vì quá thương tâm nên tinh thần không được minh mẫn.”
Anh ta chỉ vào đầu mình, mang trên mặt vẻ day dứt bất đắc dĩ. Anh ta lên trước, kéo tay Kha Tĩnh, nắm bàn tay cô ta một cái, không mạnh cũng không nhẹ, sau đó điềm nhiên như không có gì nhìn về phía Thẩm Lưu Bạch.
“Giáo sư Thẩm, thật xin lỗi, đầu óc vợ tôi không minh mẫn gây ra chuyện này, đã gây thêm phiền phức cho em, tôi thay em ấy xin lỗi em.”
Nói xong, anh ta cũng hướng vè phía Thẩm Lưu Bạch cúi đầu.
Cận Hải Dương cũng không muốn tính sổ, anh ôm cô gái khẽ xoay người, trực tiếp né tránh động tác của đối phương.
“Không cần vậy, thầy Đồ, ông dày vò vậy chúng tôi nhận không nổi, tha thứ hay không tha thứ, chúng tôi sẽ tự lo.”
“Khuyên thầy một câu, lần sau nói chuyện nên suy xét một chút, cẩn thận đừng làm người khác hiểu lầm, kẻo ông luôn phải cúi đầu xin lỗi vì những hiểu lầm như vậy.”
Trên miệng anh nói có vẻ tùy ý nhưng đôi mắt như chim ưng lại chăm chú nhìn đối phương, không chút che giấu thái độ cảnh cáo uy hiếp.
Trước đó, anh ở bên ngoài thấy rõ, vài câu kia của Đồ Hạo Nhiên nghe như giải thích nhưng thật ra là đang châm ngòi, lời nói hết sức mập mờ, câu nào cũng như đang ám chỉ quan hệ không thanh bạch giữa anh ta và Thẩm Lưu Bạch, thật ra là muốn kích động Kha Tĩnh náo loạn lớn hơn.
Bây giờ anh ta lại bước ra làm người tốt, muốn đem mọi chuyện xem như lấy nước lau qua không còn dấu vết sao?
Không thể nào.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, ở đây rất nhiều người giống như đột nhiên thông suốt, nhìn về phía Đồ Hạo Nhiên, ánh mắt như đang nghĩ gì đó.
Vốn thấy thái độ thẳng thắn chân thành tha thiết của anh ta đã giành được không ít đồng tình, nhất là nhóm phụ nữ ở Trung Tâm Pháp Y, cảm thấy người đàn ông này thật là có tình có nghĩa.
Vẻ ngoài tuấn mỹ, phong độ nhẹ nhàng, nhưng bất hạnh cưới một người vợ tinh thần có vấn đề, còn có thể làm đến mức không rời không bỏ, nhẫn nại mọi chuyện, đây không phải là người đàn ông tốt điển hình sao?
Nhưng nghe lời đại đội trưởng Cận nói, mọi người bỗng nhiên phát hiện, có lẽ sự tình cũng không đơn giản như vậy.
Có lúc, ngôn ngữ thay đổi cảm nhận, có lẽ chỉ trong nháy mắt.
Sắc mặt Đồ Hạo Nhiên ngày càng cứng đờ, anh ta nhìn chằm chằm người đàn ông đứng cách đó không xa, đôi môi run run, không nói gì, chỉ yên lặng kéo Kha Tĩnh bước nhanh ra khỏi phòng, biến mất trong đám người.
“Đi! Tất cả giải tán đi.”
“Người cũng đi rồi, mọi người nhìn cái gì, trong tay không có việc gì hết hả?”
Cận Hải Dương vung tay, ra hiệu tất cả mọi người mau chóng rời đi, nhưng anh lại nhận được những tiếng kêu la đồng tình từ mọi người..
“Đội trưởng Cận à, khi nào có tin vui đây? Đừng quên gọi anh một tiếng, anh thay cậu kéo pháo cản rượu!”
Trong đám người có một giọng nói lớn.
“Đi đi đi, đừng ồn ào! Ngoài miệng nói thật dễ nghe, đối tượng của tôi ở đây, mọi người chỉ muốn hóng chuyện thôi, vừa rồi đâu có ai chiếu cố cô ấy đâu nào.”
Anh nói vậy, một đám pháp y, pháp chứng lại không dám làm càn nữa.
“Này, Tiểu Cận, lời này của cậu không đúng rồi, trước đó chúng tôi sao biết được giáo sư Thẩm là bạn gái của cậu, thanh niên trẻ tuổi mấy cậu toàn thích chơi trò yêu ngầm này.”
“Còn không phải thế! Nếu cậu không nói sớm, chẳng phải sẽ có chúng tôi làm chỗ dựa sao? Sao có thể để người ta náo loạn như vậy.”
“Vậy thì tốt, bây giờ tôi sẽ công khai, tuổi em ấy còn nhỏ lại sống nội tâm, mọi người giúp tôi chiếu cố em ấy một chút nha.”
Thẩm Lưu Bạch ở Trung Tâm Pháp Y là người vô hình, mặc dù trên danh nghĩa là ở trung tâm được hai năm nhưng chưa từng làm việc ở đây.
Người xung quanh chỉ biết cô là giáo sư ở Học Viện Hình Cảnh, năng lực hơn người nhưng cô trầm mặc ít nói, quan hệ với đồng nghiệp chỉ hời hợt, ai cũng có ý giữ khoảng cách.
Nhưng nếu là bạn gái của Cận Hải Dương, khoảng cách kia được kéo gần thêm không ít. Dựa vào mặt mũi của đại đội trưởng Cận ở Trung Tâm Pháp Y, cô đã thăng cấp trở thành “người một nhà”, ánh mắt nhìn cô cũng thân thiết hơn.
Khó trách đội trưởng Cận mỗi ngày đều đưa đón, người ta là người yêu nha, ngọt ngào vậy cũng bình thường thôi, những tin đồn đó đều là giả hết!

Chương trước đó Chương tiếp theo

Leave a Reply