Cô Ấy Biết Tất Cả – Chương 234

Chương 234: Bà Văn

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lưu Bạch đón một cặp khách mời đặc biệt đến phòng làm việc của mình.
Cô nhìn quản gia Lộ đứng nghiêm trang phía sau bà Văn, trong lòng không khỏi cảm thán số phận.
Đối tượng tình nghi hôm qua mới xác định, hôm nay lại xuất hiện hiên ngang trước mặt, nếu không phải là số phận quyết định thì còn có thể là gì nữa?
Cô nghĩ như vậy, nhưng với vẻ mặt điềm đạm bình thường thường ngày, cô vươn tay mời bà Văn ngồi xuống.
Văn Thiến vẫn như trước, vài ngày không gặp, tâm tình cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều, tuy rằng còn phờ phạc, nhưng ít nhất sau vài câu nói cũng sẽ không rơi lệ.
“Mấy ngày nay phu nhân cảm thấy rất không tốt, nên cứ nói muốn nói chuyện với cô Thẩm. Không biết có làm phiền cô không?”
Lộ Trung Quân cung kính đứng sang một bên, gật đầu với Văn Thiến đang nhìn mình, trịnh trọng nói.
Thẩm Lưu Bạch nhìn ông ta một cái, cũng không dám nhìn quá trực tiếp.
Nếu người trước mặt đúng như những gì cô nghĩ, có liên quan đến cái chết của Văn Nguyên Hinh, bất kỳ hành vi bất thường nào của cô đều có khả năng khơi dậy sự cảnh giác và nghi ngờ của ông ta.
Thấy Văn Thiến và động tác của ông ta, rõ ràng trong quan hệ này người chiếm quyền chủ động là quản gia, thật ra không phải Văn Thiến muốn nói chuyện với cô, mà là Lộ Trung Quân này muốn Văn Thiến đến nói chuyện với cô.
Vậy, chính xác thì ông ta muốn biết điều gì từ cô?
Cô đột nhiên có chút chột dạ, nhân cơ hội xoay người đi rót nước để ổn định cảm xúc, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt trở lại.
“Chỗ tôi không có việc gì, hai người cứ tự nhiên.”
“Không, tôi chỉ đưa phu nhân tới, hai người cứ nói chuyện, tôi sẽ chờ ở cửa.”
Nói rồi, quản gia cao lớn lẳng lặng gật đầu với cô, xoay người rời khỏi văn phòng.,
Văn Thiến lại liếc nhìn bóng lưng của Lộ Trung Quân, sau đó ngập ngừng nói.
“Mấy ngày nay, vừa nhắm mắt, tôi lại nhìn thấy khuôn mặt đang khóc của Hinh Hinh.”
“Con bé luôn hỏi tôi tại sao không trả thù cho con bé, tôi…tôi…tim tôi như bị dao cứa vào, không thở nổi.”
“Con gái tôi từ khi còn nhỏ đã không hạnh phúc. Cuối cùng, vài năm qua, nó cũng khá hơn, giờ nó lại đột ngột qua đời ở tuổi trẻ như vậy, tôi rất khó chịu.”
Nói đến đây, giọng bà lại bắt đầu nghẹn ngào, nhìn thấy cảnh này, Thẩm Lưu Bạch lập tức dẫn đề tài sang hướng khác.
“Bà Văn, tôi rất hiểu tâm trạng của bà.”
“Nhưng chuyện của cô Văn không xảy ra cũng đã xảy ra rồi, như bà nói, với nguyện vọng trước khi chết của cô ấy, tất cả những gì chúng tôi có thể làm là tìm ra hung thủ thật sự cho cô ấy.”
“Vì vậy, thay vì ngập tràn trong tuyệt vọng và đau buồn, với tư cách là một người mẹ, bà có thể làm được nhiều điều hơn cho đứa con của mình.”
Cô ấy nói nhẹ nhàng, với một giọng điệu cực kỳ mềm mại, nghe có tác dụng xoa dịu đặc biệt.
Văn Thiến đã nín khóc.
Bà ngây người nhìn Thẩm Lưu Bạch, như đang nhìn thẳng vào mắt cô, hiển nhiên trong lòng bà đã hiểu được.
Thẩm Lưu Bạch thở dài trong lòng.
Cô bất đắc dĩ phải dùng những gì học được trong viện nghiên cứu, chỉ bằng cách này, cô mới có thể hỏi càng nhiều thông tin từ miệng Văn Thiến càng tốt.
Cô chắc rằng người mẹ đau buồn này có biết điều gì đó, hoặc có thể bà không nhận ra tầm quan trọng của thông tin này.
Nhưng dù thế nào, giả thuyết Văn Nguyên Hinh thật sự có quan hệ với những người đó, thì Văn Thiến cũng không thể hoàn toàn không biết, cũng may Lộ Trung Quân chủ động rời đi, nếu không cô phải tìm một lý do chính đáng để ông ta đi, đỡ được rất nhiều phiền phức.
Nhưng là vậy sao, Lộ Trung Quân có phải thật sự đơn giản đi như vậy? Trực giác cho cô biết không phải như vậy, nhưng lại không tìm ra được đáp án khác.
Thấy cô đột nhiên ngừng nói, Văn Thiến ngồi bên cạnh khó chịu vặn vẹo người, như có điều muốn nói.
Thẩm Lưu Bạch bị giọng nói cắt ngang suy nghĩ.
Cô cười áy náy với bà Văn, rồi nói tiếp.
“Bà Văn, đúng lúc bà đến, tôi có chuyện muốn hỏi bà, tình hình của cô Văn là như thế nào?”
Nghe câu hỏi của cô, Văn Thiến ngập ngừng một lúc rồi đưa ra câu trả lời chắc chắn.
“Thân thể của Hinh Hinh không sao cả. Tuy không thể nói là khỏe mạnh, nhưng con bé chưa trải qua vấn đề gì lớn. Chỉ là không thích tiếp xúc với mọi người, nghĩ quẩn trong lòng
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Bà có thể nói cụ thể hơn không?”
Cô dừng lại, dường như nghĩ rằng câu hỏi của mình hơi rộng, nên cô đã bổ sung thêm một câu.
“Ý tôi là, ngoài những việc không thích tiếp xúc với người lạ hay nghĩ quẩn trong lòng thì các chỉ số sinh lý như đường huyết, mỡ máu và huyết áp của cô ấy có vấn đề gì không?”
Nghe câu hỏi này, Văn Thiến lập tức lắc đầu.
“Những việc này đều ổn. Gia đình chúng tôi có bác sĩ gia đình, thường xuyên đi kiểm tra sức khỏe. Các chỉ số của Hinh Hinh luôn ở trong mức bình thường.”
“Vậy có phải vì điều trị tâm lý mà sử dụng một số loại thuốc có thể gây tổn thương cho cơ thể không?”
Thẩm Lưu Bạch là nói sự thật.
Nếu Văn Nguyên Hinh thật sự đang được điều trị theo phương pháp điều trị truyền thống, một số loại thuốc điều chỉnh tâm trạng có tác dụng phụ ảnh hưởng đến mỡ máu và đường huyết, nếu đúng như vậy thì cô ấy cần tiêm insulin.
“Không!”
Văn Thiến khẳng định.
Bây giờ bà hoàn toàn tin tưởng cô gái trẻ trước mặt mình, đối với vần đề bà biết bà sẽ nói hết, không có ý giấu giếm chút nào.
“Sở dĩ tôi đưa Hinh Hinh đến nước Mỹ là vì có người nói với tôi rằng chữa bệnh ở đó không cần uống thuốc gì có hại cho cơ thể! Tôi đã ở cùng bác sĩ gia đình suốt thời gian qua, cứ vài ngày, chúng tôi sẽ cho Hinh Hinh kiểm tra tình trạng sức khỏe, quả thật mọi thứ vẫn bình thường. “
Nghe bà nói vậy, Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Người nói với bà chuyện đó là ai vậy? Là quản gia Lộ sao?”
Nghe cô hỏi chuyện này, Văn Thiến do dự một chút, không biết cô đang nghĩ gì, cuối cùng bà cũng gật đầu.
“Đúng, đó là những gì ông Lộ nói với tôi.”
“Ông ấy sống ở nước Mỹ đã lâu, cũng biết tình hình ở đó. Vấn đề của Hinh Hinh là do ông ấy phát hiện. Tôi rất biết ơn ông ấy vì điều này.”
“Nếu như ông Lộ không phát hiện Hinh Hinh có vấn đề, thì trước giờ tôi vẫn như người phụ nữ ngốc nghếch, ngoan ngoãn ở nhà đợi chồng tôi trở về, không biết ông ta đang mây mưa với mấy con yêu tinh đó.”
Nói xong, bà đột ngột đứng lên, nắm lấy tay Thẩm Lưu Bạch, khẩn thiết hỏi.
“Cô Thẩm cũng biết tên khốn kia có con hoang bên ngoài! Đứa con gái vô liêm sỉ kia không biết làm sao lại dám xuất hiện trước mặt tôi? Đây là nhà họ Văn không phải họ Hầu, sao Hầu Vĩ Quang lại đối xử với tôi như vậy chứ?”
“Nếu như khi đó tôi không gả cho hắn, một tên nghèo nàn như hắn, dù có năng lực hơn nữa, thì cũng không có cơ hội khi còn trẻ được quản lý một công ty lớn như vậy, hắn nằm mơ đi!”
“Hắn luôn nói nhà tôi ăn nên làm ra là nhờ hắn…ha ha, nhà tôi không có hắn thì cũng có thể tìm người khác có chuyên môn để quản lý, cùng lắm thì tôi chi hoa hồng nhiều hơn chút thôi. Còn hắn, hắn không có tôi thì tính là gì?”

Chương trước đó Chương tiếp theo

Cô Ấy Biết Tất Cả – Chương 235

Chương 235: Quản Gia Lộ Trung Quân

Thẩm Lưu Bạch cảm thấy Cận Hải Dương thật sự đánh giá thấp người phụ nữ yếu đuối trước mặt.
Thoạt nhìn bà ấy trông giống như một bông hoa ngu ngốc, nhưng trong lòng đã có tính toán, không phải là một con rối không có chính kiến.
Cuộc hôn nhân của bà với Hầu Vĩ Quang quả thật có vấn đề, nhưng sự việc không hề là vô tội như Hầu Vĩ Quang đã nói, có lẽ hai bên đều có lỗi của mình.
Nhưng dù thế nào đi nữa, trong lòng Văn Thiến cũng biết, bà có thể đã đến với Lộ Trung Quân, nhưng họ Lộ không quản được bà.
Có thể nói, ông ấy không thể kiểm soát bà hoàn toàn.
Điểm này rất quan trọng, ít nhất là đối với cô, vì đó không phải là hình mẫu mà cô quen thuộc và có lẽ mọi thứ không tệ như cô nghĩ.
“Ông ta không thừa nhận bà?”
Cô hỏi với giọng dẫn dắt, xác định chính xác cảm xúc và điểm đau của Văn Thiến.
“Đúng!”
Văn Thiến thật sự kích động.
Lúc này, bà dường như đã quên ý định ban đầu đến Trung Tâm Pháp Y mà bắt đầu kể về trải nghiệm bị ngược đãi trong nhiều năm qua.
“Thật ra ban đầu cũng được. Hầu Vĩ Quang đối với tôi ân cần, nhưng khi sức khỏe ba tôi không tốt mà lui về sau, bàn giao lại vị trí cho hắn, hắn mới hiện nguyên hình.”
“Hắn luôn nói rằng mình đang bận ở công ty, không về nhà, tôi gọi điện hắn cũng không nhận. Thậm chí hắn còn mắng tôi quá rảnh rỗi, lúc đó tôi mới biết sự ân cần ban đầu là để ba tôi nhìn, để có được sự tín nhiệm của ba tôi.”
“Hắn luôn nói phụ nữ chúng tôi đề phòng hắn, không cho hắn cổ phần của công ty. Hắn làm vậy sao tôi có thể tin hắn không có hai lòng? Ba tôi không qua công ty nữa, trong nửa năm, mấy chú bác làm việc cho ông đều trắng tay, nếu không phải chúng tôi cố gắng giữ lại, nói không chừng mấy năm trước tôi đã bị đuổi khỏi nhà rồi! “
Nói xong, bà cười yếu ớt, trên khuôn mặt tái nhợt của bà lộ rõ vẻ ác độc.
“Hắn cho rằng chỉ cần kết hôn rồi thì cổ phần của ba tôi trong công ty đều do tôi thừa kế, sẽ thuộc về tài sản chung trong hôn nhân. Hắn không biết, trước khi tôi kết hôn, ba tôi đã lập di chúc, công ty là của tôi, con là của tôi, hắn theo tôi cả đời thì sẽ có quyền thế, không lo ăn uống nhưng hắn không có phần gì trong công ty cả!”
“Khi Hinh Hinh ra đời, hắn dồn ép tôi, dồn ép con, còn uy hiếp sẽ phá nát công ty.”
“Để ổn định hắn, tôi đồng ý để con gái đứng tên cổ phần và hắn có thể được chia phần cổ tức từ cổ phần đó. Dù sao thì khi Hinh Hinh lớn lên, không cho hắn chút ngon ngọt hắn sẽ ngứa ngáy tay chân, tôi cũng bất đắc dĩ mới làm vậy. Cũng may hắn không giẫm lại vết xe đổ đó, bằng không tôi sẽ bị hắn bứt chết rồi…”
“Chỉ là…Chỉ là…mạng người không thể lấy lại…Hinh Hinh của tôi đã không còn…Nếu tôi biết mọi chuyện thế này, công ty hay gì đó đều cho hắn, chỉ cần hắn trả lại con gái cho tôi… “
Vừa nói, Văn Thiến lại bắt đầu nghẹn ngào.
Thẩm Lưu Bạch đau lòng.
Hiện tại cô bắt đầu tin rằng Văn Nguyên Hinh quả thật có vấn đề tâm lý.
Nếu không, lớn lên trong một môi trường gia đình mà ba mẹ tính toán, lợi dụng nhau, đề phòng nhau thì không thể nói là không ảnh hưởng gì đến tâm lý của đứa trẻ, hơn nữa, một trong những công cụ để ba mẹ đấu tranh chính là bản thân Văn Nguyên Hinh.
Cô nhìn thấy quá khứ của chính mình ở Văn Nguyên Hinh, chỉ là cô không có tình cảm với vợ chồng Thẩm Kiến Vĩ, thật sự là cảm ơn ba mẹ cô, những người chưa bao giờ truyền cho cô ấy khái niệm làm ba mẹ, cho nên cô không cảm thấy buồn lắm khi nhận ra điều đó.
Ngay từ đầu đã không có như vậy, đến giây phút biết sự thật thì có thể bình tĩnh, làm những việc cần làm, nhưng trái tim sẽ không đau nữa.
“Đúng rồi, quản gia Lộ đã đứng ở bên ngoài rất lâu rồi, chắc là rất mệt, có nên mời ông ta vào phòng ngồi không?”
Thẩm Lưu Bạch cầm cái chén trong tay đưa cho Văn Thiến, nhẹ giọng nói.
“Ồ ồ…nhìn tôi này, tôi xúc động nên quên mất, tôi qua đó hỏi ông ta…”
“Bà Văn, chờ một chút, mang theo chén trà này đi, tuy rằng không phải đồ thượng hàng, nhưng có thể làm dịu cơn khát của ông ấy…”
Cô gái cười nói.
Cửa bị đóng lại, Thẩm Lưu Bạch đứng dậy đi tới bên cửa sổ, yên lặng nhìn vào trong sân.
Tuy rằng đang là mùa đông, Hải Đô vẫn là tràn đầy màu xanh mướt mắt, nhưng là ít hơn chút so với mùa hạ, cũng không có thay đổi nhiều lắm.
Cô cố ý.
Văn Thiến không tự chủ được cảm xúc, chính cô cũng nhận ra, nên nghe theo lời khuyên của cô, ra ngoài tìm Lộ Trung Quân.
Nếu Lộ Trung Quân có liên quan gì.
Đang suy nghĩ, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô.
Người đàn ông cao lớn vẫy tay với cô, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời mùa đông.
Anh ta chỉ vào chiếc điện thoại di động đang vẫy trong tay, Thẩm Lưu Bạch cũng có kiểu dáng giống như vậy, nhưng màu sắc khác, đó là một cặp.
Cô không nhịn được mỉm cười, rút chiếc điện thoại để liên lạc giữa hai người trong túi ra, màn hình hiển thị một tin nhắn chưa đọc.
“Khi Văn Nguyên Hinh còn làm việc tại xí nghiệp Văn Thị, đã đầu tư rất nhiều vào một công ty trên đảo Hương. Một trong những khoản đầu tư lớn của công ty là phòng thí nghiệm của giáo sư Patrick Lý, nơi tài trợ cho nghiên cứu của ông ta về các phương pháp điều trị và thuốc đặc trị cho bệnh trầm cảm.”
“Nếu có cơ hội, có thể mời Văn Thiến qua đây.”
Thẩm Lưu Bạch nhíu mày.
Giá như cô biết thông tin này sớm hơn, hỏi trước khi Văn Thiến ra khỏi phòng, có lẽ sẽ nhận được câu trả lời chính xác.
Nhưng hiện tại đối phương đã có phản ứng, rất có thể cũng đã tìm đến sự giúp đỡ và hướng dẫn, cũng khó có thể nói ra cái gì từ miệng bà ấy.
Cô đang suy nghĩ miên man, chỉ nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, liền cất điện thoại di động vào trong túi áo khoác trắng, quay đầu nhìn cười.
Đúng là Văn Thiến.
Thấy bà ấy đang cầm chiếc cốc trên tay và bước vào với vẻ mặt áy náy.
“Bác sĩ Thẩm, ở công ty có chuyện, tôi phải cùng ông Lộ về ngay…”
“Tôi thật sự xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian làm việc của cô…”
“Không sao.”
Thẩm Lưu Bạch mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là thế.
Cô liếc nhìn cốc trên tay Văn Thiến, không nói gì.
Vẫn đầy nước, đối phương đã có phòng bị.
Nhưng điều này càng khẳng định suy đoán của cô, cô tùy tiện cầm ống nghiệm đi theo Văn Thiến ra ngoài, cô nhìn thấy Lộ Trung Quân đang đứng cách đó không xa.
“Ông Lộ, có thể làm phiền ông một chuyện không?”
Quản gia trung niên cao lớn quay lại, nhìn cô gái thanh tú đáng yêu trước mặt với vẻ mặt khó hiểu.
Thẩm Lưu Bạch cười nói, khá là ngượng ngùng.
“Là thế này. Trong nhà của cô Văn Nguyên Hinh, chúng tôi phát hiện, trước khi cô ấy chết, có người từng ghé qua nhà cô ấy, xin hỏi đó là ông hay bà Văn vậy?”

Chương trước đó Chương tiếp theo

Cô Ấy Biết Tất Cả – Chương 232

Chương 232: Chỉnh Sửa Camera

Đúng vậy, vì sao camera giám sát không ghi lại?
Sau khi thụ lý vụ án, Cận Hải Dương lập tức lấy camera giám sát nhà của Văn Nguyên Hinh, ngoại trừ Vệ Nguyên, suốt đêm không có vị khách nào khác.
Vì vậy, sự nghi ngờ tự nhiên được chuyển sang Vệ Nguyên, đặc biệt là với “bức thư tuyệt mệnh” làm bằng chứng.
“Nếu Vệ Nguyên giết Văn Nguyên Hinh bằng cách tiêm insulin, thì chắc chắn giữa họ phải có mối quan hệ thân thiết nào đó.”
Cận Hải Dương vuốt cằm nói.
“Nhưng căn cứ theo lời khai của ông chủ tiệm gốm, người mà Văn Nguyên Hinh thích không giống anh ta.”
“Nếu Văn Nguyên Hinh không thích anh ấy, thì vì sao lại giết Phùng vi?”
Đây cũng là vấn đề Thẩm Lưu Bạch vẫn luôn ở suy xét.
Từ góc độ tình cảm, theo bản năng cô không muốn tin Vệ Nguyên là hung thủ.
Nhưng những chứng cứ trước mắt quá bất lợi cho anh ta, với việc là người duy nhất xuất hiện trước cửa nhà người chết vào đêm gây án, khó có thể tin rằng anh ta không ra tay.
“Băng ghi hình của camera là một bằng chứng chắc chắn. Cho dù những gì chủ cửa hàng đồ gốm nói là sự thật, thì bằng chứng của camera giám sát càng có sức mạnh hơn, không có cách nào loại bỏ sự nghi ngờ với Vệ Nguyên.”
Cô suy nghĩ, vẫn là khách quan nói.
“Suy cho cùng, tình cảm và cảm xúc của con người là thứ không thể kiểm soát được, không ai có thể đảm bảo sau khi ở tiệm làm gồm, Văn Nguyên Hinh có thích người khác hay không.”
“Trừ phi…băng ghi hình của camera đã bị làm giả?”
Cận Hải Dương quay đầu nhìn cô, ẩn ý nói.
“Thật ra…Anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng…”
Anh kéo nàng lên xe, vừa nói nhỏ vừa châm lửa.
“Nhà họ Văn có rất nhiều tiền, Văn Nguyên Hinh cũng không thường ở chung cư, nhưng chung cư vẫn luôn có người quét dọn, nên có người chuyên phụ trách.”
Anh quen tay rẽ vào Giang Kiều, chiếc xe chạy một mạch, rất nhanh đã đến gần tầng dưới của nhà Văn Nguyên Hinh, đó là một căn hộ dịch vụ, nhà của Văn Nguyên Hinh chiếm cả một tầng, vì án mạng nên đã bị phong toả.
Hai người đứng ở dưới lầu, Cận Hải Dương chỉ vào tòa nhà rực rỡ ánh đèn nói.
“Thấy chưa, đó là nhà của Văn Nguyên Hinh. Anh đã hỏi công ty quản lý chung cư rồi. Nhà của Văn Nguyên Hinh không kết nối với thiết bị giám sát của khu nhà, nhưng có được lắp đặt một thiết bị an ninh độc lập. Camera giám sát của họ chỉ có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong thang máy.”
“Nói cách khác, nếu đi thang máy đến nhà của Văn Nguyên Hinh, có thể bị camera quay lại, chẳng hạn như Vệ Nguyên.”
“Nhưng nếu đi từ cầu thang thoát hiểm lên và trực tiếp vào tầng của Văn Nguyên Hinh từ lối thoát hiểm, thì sẽ không bị camera ghi lại”
Nói tới đây, Cận Hải Dương dừng lại, chỉ vào sàn nhà tối và nói.
“Anh còn nhớ ở lối thoát hiểm vào nhà của Văn Nguyên Hinh có lắp đặt một cái cửa chống trộm, muốn từ của thoát hiểm đi tới lầu của cô ấy, nhất định phải có chìa khóa hoặc mật khẩu mới có thể đi qua, không phải là người bình thường hay người ngoài có thể làm được.”
“Băng ghi hình của nhà họ Văn được trích xuất từ bộ nhớ camera của Văn Nguyên Hinh, nhưng điều này không có nghĩa là bản ghi không bị sửa đổi. Từ khi Văn Nguyên Hinh chết đến khi thi thể của cô được tìm thấy và báo cảnh sát, muốn sửa chữa bản ghi trong bộ nhớ không phải là không thể.”
“Anh đã cho Bùi Diệu đi điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả.”
Vừa dứt lời, di động hai người đồng thời vang lên.
Người gọi Cận Hải Dương là Bùi Diệu, điện thoại vừa được kết nối, giọng nói vô cùng phấn khích của anh ấy phát ra từ loa điện thoại.
“Đội trưởng! Đội trưởng! Có phát hiện! Có phát hiện!”
Cận Hải Dương nhíu nhíu mày, kéo xa điện thoại ra khỏi tai, chờ cảm xúc Bùi Diệu ổn định rồi mới hỏi tiếp nói.
“Phát hiện cái gì? Băng ghi hình kia đúng là có vấn đề?”
“Đúng vậy!”
Bùi Diệu lớn tiếng nói.
“Em đã điều tra cẩn thận các băng ghi hình được trích xuất và phát hiện ra rằng một số trong số chúng có dấu vết bị chỉnh sửa.”
Bùi Diệu dừng một chút, tựa như cảm thấy mình nói còn chưa đủ rõ ràng, liền bổ sung một câu.
“Bởi vì camera trong nhà Văn Nguyên Hinh chỉ ghi lại lối vào và cửa thoát hiểm, nên tình hình bên trong căn phòng không được ghi lại.”
“Ở cửa ra vào có đầy đủ bản ghi về thời gian ra vào của Vệ Nguyên, thời gian hoàn toàn trùng khớp, tạm thời không có vấn đề gì.”
“Vấn đề là cửa thoát hiểm ở phía sau.”
“Em phát hiện trong băng ghi hình giữa lúc 23:50 và 1:05 đêm xảy ra án mạng có dấu vết đứt quãng, đối phương làm rất cẩn thận, không cẩn thận kiểm tra cũng không thể phát hiện được.”
“Mặc dù băng ghi hình cho thấy trong khoảng thời gian này mọi thứ vẫn bình thường, nhưng em nghi ngờ đây là cắt ghép của phần trước.”
“Có chứng cứ không?”
Cận Hải Dương thấp giọng hỏi nói.
“Không có, do người nhà họ Văn biện minh rằng vì không có người sống trong đó, nên thỉnh thoảng camera sẽ ngắt kết nối và khởi động lại.”
“Ngắt kết nối và khởi động lại? Đúng lúc vào khoảng thời gian đó à?”
Người đàn ông bật cười, hoàn toàn không chuẩn bị để tiếp nhận lời giải thích gượng ép này.
Vào lúc này, khu nhà nơi anh và Thẩm Lưu Bạch đang đứng đột nhiên được chiếu sáng bởi một luồng ánh sáng trắng chói mắt, cách đó không xa, trên nóc trụ sở của ngân hàng Phong Hối, ánh sáng và bóng tối nhấp nháy trên cái gọi là màn hình quảng cáo LED lớn nhất ở Hải Đô, ánh đèn nhiều màu sắc thay đổi liên tục, giống như rơi vào thế giới mộng ảo.
“Yêu người bạn yêu, tặng người đó một món quà kỷ niệm lãng mạn nhất!”
Sau khi tất cả các ngôi sao nam nổi tiếng trên màn ảnh trìu mến nói ra những lời quảng cáo, toàn bộ màn hình trở lại trạng thái bình thường, vẫn đang phát các đoạn giới thiệu nghiệp vụ của ngân hàng Phong Hối.
“A! Là cái quảng cáo kia…Nghe nói là đặc biệt quay cho thẻ tín dụng kỷ niệm của Phong Hối. Có vài nam thần của mình cũng quay trong đó, thật giàu có!”
“Đúng đúng đúng, nghe nói là thẻ phiên bản giới hạn trên thế giới, được thiết kế đặc biệt để các cặp đôi đi nghỉ dưỡng bồi dưỡng tình cảm, đều là ngôi sao nam nữ tuyến một quảng cáo. Đây là phiên bản nam, còn có phiên bản dành cho nữ nữa, nghe nói chỉ phát ở trụ sở chính của Phong Hối, là phát luân phiên, mình đã đợi nam thần của mình lâu lắm rồi!”
Bên cạnh mấy cô gái trẻ đang ríu rít không ngừng, khuôn mặt trẻ trung ửng hồng vì phấn khích.
Mà Cận Hải Dương, người đứng sang một bên và nghe rõ cuộc trò chuyện của họ, đã cau mày.
Anh trầm ngâm nhìn tấm biển quảng cáo khổng lồ một lúc, sau đó chuyển lực chú ý đến tòa nhà nơi có nhà của Văn Nguyên Hinh, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Cậu nói thời gian là 23:50 và 1:05? Cửa thoát hiểm có gì bất thường không?”
Bùi Diệu không ngừng nói về những phát hiện của mình, khi đột nhiên nghe thấy anh hỏi câu hỏi này, không thể không cắt ngang cuộc trò chuyện và lắp bắp trả lời.
“Trong băng ghi hình không có gì bất thường, không có ai ở trước cửa thoát hiểm và cầu thang, cũng không có chuyện gì xảy ra.”
“Tôi nhớ, có một cửa sổ ở cầu thang đó, phải không?”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên chậm rãi, không trì hoãn, như thể anh ta đang nói ra một sự thật vô cùng chắc chắn.
“Vâng, cửa sổ ở cầu thang quay về hướng về phía ngân hàng, để tránh tiếng ồn trên phố.”
Bùi Diệu gập ngừng trả lời, anh không hiểu tại sao đội trưởng của mình lại hỏi một điều dường như không liên quan đến vụ án.
“Ở độ cao đó, có thể nhìn thấy tầng trên cùng của ngân hàng Phong Hối đúng không?”
“Đó là lý do tại sao không có gì xảy ra. Từ 23:00 đến 1:00, giữa hai giờ trôi qua, bảng quảng cáo của ngân hàng Phong Hối đối diện lẽ ra phải phát hai phiên bản quảng cáo thẻ tín dụng, vì vậy băng ghi hình này nhất định đã bị chỉnh sửa!”

Chương trước đó Chương tiếp theo

Cô Ấy Biết Tất Cả – Chương 233

Chương 233: Tình Nghi

Thời điểm được đề cập kéo dài gần 2 tiếng, theo quy luật phát quảng cáo của của ngân hàng Phong Hối, vào lúc 0 giờ và 1 giờ, sẽ có ánh đèn nhiều màu chiếu vào cửa sổ của lối thoát hiểm.
Để xác minh suy đoán của mình, Cận Hải Dương và Thẩm Lưu Bạch đã đến lối thoát hiểm của hiện trường vụ án để xác minh và đúng như dự đoán.
“Bùi Diệu, điều tra xem có camera nào quay được lối đi này không.”
Đứng trước cửa chống trộm, Cận Hải Dương nhìn chằm chằm vào màn hình quảng cáo cực lớn hiện rõ bên ngoài cửa sổ, thì thầm.
“Ở đây anh có một manh mối mới.”
Thấy anh đặt điện thoại xuống, Thẩm Lục Bạch nhẹ giọng nói.
Vừa rồi cô không nhìn anh hay quấy rầy anh, thật ra tin tức cô nhận được cũng quan trọng không kém, thậm chí còn chỉ ra hướng đi mới cho vụ án.
“Trịnh Lỗi đã phát hiện thành phần insulin trên bề mặt da ở mông của người chết và những lọ thuốc được tìm thấy trong thùng rác cũng chứa dư lượng insulin, vì vậy rất có thể người chết đã được tiêm một lượng lớn insulin, dẫn đến trong tình trạng sốc do hạ đường huyết và tử vong.”
“Lý Thành đã điều tra dấu chân trên sàn của hiện trường vụ án, phát hiện ra rằng có một quỹ đạo đi vào phòng thông qua cửa thoát hiểm, đi từ phòng khách vào nhà bếp xong rồi lại thông qua cửa thoát hiểm ra ngoài.”
“Quỹ đạo của dấu chân này đã đi qua tất cả các vị trí quan trọng, bao gồm nhà bếp nơi lấy nước uống, bàn ăn nơi đặt lá thư tuyệt mệnh, ghế sô pha nơi tìm thấy thi thể và thùng rác nơi tìm thấy lọ thuốc.”
“Không có dấu vân tay trên lọ thuốc ngủ được tìm thấy tại hiện trường, tay cầm của cốc đã được làm sạch dấu vân tay, cho thấy người chết không phải tự sát mà bị sát hại.”
“Lý Thành đang trên đường tới đây, chúng ta căn cứ dấu chân đi tìm giày tương ứng, bất quá em cảm thấy không có khả năng tìm được trong nhà người chết.”
“Vì hung thủ rất quen thuộc với người chết, nên khi hung thủ đến, hắn không trực tiếp đi vào mà sẽ thay giày trong nhà. Hơn nữa dấu chân cho thấy hắn đi qua cửa sau, cho nên đôi giày này rất có thể đã bị mang đi vì nó sẽ để lại dấu vết của hung thủ, nó không thể đặt trong nhà của người chết.”
“Nhưng có thể thử.”
Ngay sau đó, Cận Hải Dương nhìn thấy Lý Thành và Trịnh Lỗi đang thở dốc.
Anh không giỏi về pháp y và pháp chứng nên đi thẳng đến cửa văn phòng quản lý của tòa nhà.
Người quản lý trực ban cũng biết vị cảnh sát đặc biệt hấp dẫn này, một người đàn ông hấp dẫn luôn gây ấn tượng, đặc biệt là khi anh ấy ở tầng lớp thượng lưu lại chưa lập gia đình.
“Cảnh sát Cận, tôi có thể giúp gì cho anh không?”
Người quản lý tươi cười hỏi.
Người đàn ông gật đầu với cô ta, mỉm cười, anh chỉ vào cửa phòng bảo vệ và hỏi.
“Tôi có thể xem camera giám sát thang máy của cô sáng nay không?”
“Đương nhiên ạ.”
Người quản lý nịnh nọt trả lời, tim đập thình thịch vì nụ cười của anh, không khỏi có chút đỏ mặt.
Cận Hải Dương không nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của cô ấy.
Anh mượn máy tính từ văn phòng tòa nhà, xem từng đoạn trên màn hình giám sát thang máy từ 11:30 đến 2:00 vào đêm xảy ra vụ án, rồi nhấp chuột vào lúc 11:40.
Băng ghi hình thang máy cho thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo gió màu đen bước ra khỏi thang máy ở tầng 25. Đầu của anh ta không ngẩng lên và camera chỉ có thể quay được đỉnh đầu của anh ta. Màu tóc và ngoại hình của anh ta bị che bởi chiếc mũ, không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Đến 1:25, người này lại xuất hiện trong thang máy nhưng lần này lên tầng 21, vẫn ăn mặc như cũ, ngoại trừ thêm chiếc túi ni lông màu đen trên tay.
Cận Hải Dương nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó nhấp chuột để tua lại thời điểm trước đó, xem đi xem lại quá trình người đàn ông mặc áo gió màu đen ra vào thang máy.
Sau đó, anh với tay lấy điện thoại và bấm một dãy số.
“Anh Trình, anh có manh mối gì về vụ án ở cục cảnh sát Kinh Thành không?”
“Ừm, không có chuyện gì. Ở đây em có một nghi phạm khá giống với hung thủ của anh. Em nhìn thấy động tác đi đứng trong thang máy, hơn nữa thói quen của họ rất giống nhau, em gửi anh xem nhé?”
Cùng lúc đó, công việc của Thẩm Lưu Bạch cũng đã hoàn tất, tình hình đúng như cô dự đoán, chỉ có dấu giày được tìm thấy trong phòng.
“Em nghĩ em đã có một phát hiện lớn, nhưng hóa ra chẳng có gì ngoài công dã tràng…”
Vẻ mặt Lý Thành bực bội nói.
Trịnh Lỗi vẫn đắm chìm trong sự phấn khích khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đầu tiên, trạng thái tinh thần của Trịnh Lỗi tốt hơn nhiều so với Lý Thành, nên có thái độ an ủi khác thường.
“Không sao, tôi thấy hoa văn trên đế giày khá đặc biệt, không phải loại thường thấy trên thị trường. Giá cả tuyệt đối không rẻ, nhìn đôi dép lê trong nhà của Văn Nguyên Hinh, tuy rằng không tệ, nhưng không đến mức kỳ lạ, vì vậy có thể sẽ tìm được đôi giày kia thôi.”
Nghe anh ta nói như vậy, Thẩm Lục Bạch tán thưởng gật đầu.
“Trịnh Lỗi nói đúng. Trong phòng chỉ có một đôi dép đặc biệt, tám phần là dành cho người đặc biệt. Chúng ta chỉ điều tra mạng xã hội của Văn Nguyên Hinh, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra thứ gì đó.”
Điều cô chưa nói là không có nhiều người có thể được Văn Nguyên Hinh đặt trong lòng cô ấy, bao gồm Vệ Nguyên, người được chủ cửa hàng đồ gốm nhắc đến, người được gọi là giáo sư Patrick Lý.
Và cô cũng nghi ngờ quản gia của nhà họ Văn, Lộ Trung Quân.
Hôm đó, khi cô bắt tay với ông ta, cảm giác khi chạm vào và sự lạnh lùng gần giống như cảm giác của giáo sư Lý mà cô gặp ở sân bay ngày hôm đó, điều này khiến cô theo bản năng nghi ngờ thân phận thật sự của Lộ Trung Quân!
Nếu Lộ Trung Quân đang giả làm giáo sư Patrick Lý, ông ta đã tiếp xúc với Văn Nguyên Hinh khi cô còn nhỏ, sau đó đưa cô đến New York để được Patrick Lý điều trị, mà trong quá trình này, Văn Nguyên Hinh cũng sinh ra cảm giác ỷ lại mãnh liệt và tinh thần phục tùng Lộ Trung Quân, có thể không giống với việc nghiên cứu và thực nghiệm của bác sĩ Thẩm Kiến Vĩ năm đó nhưng điểm xuất phát và mục đích thì không khác gì nhau!!
Nếu những gì chủ cửa hàng đồ gốm nói là sự thật, nếu Lộ Trung Quân là người bồi dưỡng của Văn Nguyên Hinh, thì khi Văn Nguyên Hinh yêu người bồi dưỡng, Lộ Trung Quân đã ra lệnh hoặc xúi giục cô ấy giết Phùng Vi, có lẽ đó chỉ là cảnh cáo hoặc thử nghiệm vật thí nghiệm.
Bây giờ có vẻ như Văn Nguyên Hinh đã trượt bài kiểm tra, vì vậy cô ấy đã bị “loại bỏ”.
Hàn Trung Uy có lẽ cũng ở trong hoàn cảnh tương tự.
Chỉ là, sở dĩ anh ta bị “loại bỏ” không phải là mất khống chế, mà là bởi vì anh ta không hoàn thành nhiệm vụ, làm bại lộ, để cho cô nắm thóp, cho nên mới bị giết bị đầu mối.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Lục Bạch có một dự cảm không tốt.
Nếu vậy thì Vệ Nguyên đang gặp nguy hiểm, Lộ Trung Quân (Patrick Lý) sẽ không buông tha cho anh ấy, đây chính là vết thương lớn nhất đối với một tính cách cực kỳ tự cao.

Chương trước đó Chương tiếp theo

Cô Ấy Biết Tất Cả – Chương 230

Chương 230: Những Manh Mối Còn Lại

Trong phòng khám nghiệm, Thẩm Lưu Bạch nhìn thi thể nằm ngửa trên bàn giải phẫu, ánh mắt càng thâm trầm.
Cô không ngờ lại gặp Văn Nguyên Hinh trong hoàn cảnh như vậy, trong ấn tượng của cô, người phụ nữ này tuy xinh đẹp, phóng khoáng nhưng chưa bao giờ trầm lặng như vậy.
Trong cái gọi là “bức thư tuyệt mệnh”, mặc dù hàng loạt âm mưu nhằm vào cô đã được giải thích, nhưng bản thân sự tồn tại của bức thư đó cũng là điều đáng nghi ngờ, chưa kể cô ta còn có bác sĩ Patrick Lý.
Đánh giá mối quan hệ giữa hai người khi gặp ở sân bay, cô không cảm thấy Văn Nguyên Hinh là người có thể chỉ huy của đối phương, mà trong vô thức cô ấy còn làm theo suy nghĩ và hành động của bác sĩ Lý.
Đây là biểu hiện trong tiềm thức của những người phục tùng, cho nên những hành động nhằm vào cô thật sự là do Văn Nguyên Hinh chỉ đạo sao?
“Cô Thẩm, đã đến lúc bắt đầu.”
Trịnh Lỗi nhỏ giọng nhắc nhở.
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
Hai người kéo chiếc đèn bàn mổ xuống và bắt đầu xem xét những dấu vết trên thi thể của người chết.
Qua kiểm tra ban đầu tại hiện trường, da của Văn Nguyên Hinh đã mất độ bóng và đàn hồi nhưng không lưu lại dấu vết gì.
“Ở đây.”
Thẩm Lưu Bạch chỉ vào vết bầm mông người chết một.
Trịnh Lỗi nghiêng người nhìn một hồi, trên mặt lộ ra vẻ không chắc.
“Cô Thẩm, đây…đây…hình như là một vết bớt.”
“Không phải một vết bớt.”
Thẩm Lưu Bạch thản nhiên nói.
Vừa nói, cô vừa cúi đầu, lấy tăm bông ra lau nhẹ lên vết bớt, sau đó cho vào túi kín để xét nghiệm, sau đó nhặt chiếc áo ngủ của người chết lên để quan sát thật kỹ.
Ngoài ra, trên mông, cô thấy một vết máu nhỏ, cũng như một số dấu vết không rõ thành phần.
“Dấu vết này cần phải được lấy để kiểm tra.”
Đưa áo ngủ cho Trịnh Lỗi, Thẩm Lưu Bạch lấy dao mổ da của người chết, quả nhiên phát hiện ra những nốt mụn nhỏ, đây là hiện tượng sẽ xuất hiện ngay sau khi tiêm, chứng tỏ ở đây đã bị kim tiêm.
“Vậy là ai đó đã tiêm một số loại thuốc vào cơ thể của người chết dưới lớp vỏ của vết bớt. Không rõ thành phần, không rõ tác dụng, nhưng chắc chắn đối phương phải là người rất quen thuộc với người chết, nếu không, sẽ không thể nào biết rằng trên mông của người chết có một vết bớt. “
Tuy nhiên, quá trình khám nghiệm tử thi sau đó cho thấy, dung dịch trong dạ dày của người chết đúng là có chứa thành phần thuốc ngủ nhưng liều lượng không đủ để gây tử vong.
“Cái này chỉ đủ để ngủ một giấc thôi, trên đất nhiều thuốc vậy em tưởng đã dùng không ít…”
Trịnh Lỗi bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thẩm Lưu Bạch liếc anh ta một cái, nhưng không nói gì thêm.
Cho dù Văn Nguyên Hinh có làm gì trong cuộc đời, cô vẫn luôn coi trọng thân thể của người chết.
Đặc biệt, cái chết của cô ấy thật sự đáng nghi.
” Vết thương do súng bắn vào người chết không có tổn thương bên ngoài, bóng, mí mắt, kết mạc nhợt nhạt, giác mạc mờ đục nhiều, không chảy máu cơ thái dương, không vỡ xương sọ, màng cứng còn nguyên vẹn, không bị tràn dịch màng cứng, không xuất huyết trong khoang dưới và võng mạc, và không có tổn thương mô não.”
“Xét nghiệm chất độc, trong dạ dày và gan của người chết có thành phần của Estazolam.”
Nguyên nhân tử vong là do sốc. Lượng thuốc ngủ không đủ để gây tử vong và xét nghiệm thành phần máu tim không có vấn đề gì khác ngoài hạ đường huyết. Từ các bằng chứng hiện tại, nguyên nhân thật sự của cái chết dường như là do rối loạn chuyển hóa insulin gây ra hạ đường huyết.
Theo kết luận này, cái chết của Văn Nguyên Hinh lại trở thành một vụ tai nạn ngoài ý muốn, dần không liên quan đến án hình sự.
Vậy lỗ kim này đại diện cho điều gì?
Thẩm Lưu Bạch đã lấy mẫu các bộ phận của da và mô cơ gần lỗ kim ở mông của người chết và đặt chúng vào các ống xét nghiệm riêng biệt.
Nếu người chết thực sự được tiêm một chất gì đó trước khi chết, chất này có thể nhanh chóng kết hợp với cơ thể người để tiêu biến, thì khả năng duy nhất là có thể có một số thành phần còn sót lại trong bộ phận được tiêm.
Trong dung dịch dạ dày của người chết có thức ăn không tiêu, do tác dụng của thuốc ngủ nên người chết không có biểu hiện hạ đường huyết, vậy người chết mất mạng có phải do bạo bệnh không?
“Cô muốn xét nghiệm những thứ này à?”
Trịnh Lỗi đột nhiên nói.
Anh ta thấy Thẩm Lưu Bạch quay đầu nhìn mình chằm chằm, ngượng ngùng nói.
“Trước đây, em đã đọc một câu chuyện trinh thám về việc giết người bằng insulin.”
“Trong vụ án đó, insulin có thể được lưu trữ trong môi trường axit. Đó không phải là thứ mà cô đã lấy từ đầu của kim tiêm để xác định thành phần của thuốc tiêm sao?”
Trịnh Lỗi sờ đầu, ngập ngừng nói.
“Em nghĩ có thể xem xét khả năng giết người bằng insulin.”
“Thứ này vốn có trong cơ thể con người, khó có thể phân biệt được đâu là thứ có sẵn hay tiêm vào, trong cơ thể sẽ sớm biến mất. Rất khó tìm được chứng cứ.”
“Đặc biệt là những loại insulin tái tổ hợp của con người hiện đang được sử dụng thậm chí đến cái bóng cũng không chạm vô được, vì vậy thứ duy nhất có thể tìm thấy là vị trí tiêm.”
Nói đến đây, anh ấy cười “ha ha ha”, rồi hơi ngượng ngùng nói.
“Thật ra, cô đã muốn làm vậy trước nên mới lấy mẫu trên thi thể, chỉ là bây giờ em mới nói.”
Nghe anh ta nói, cô gái có khuôn mặt thanh tú mỉm cười, đặt miếng thịt nhỏ trước mặt Trịnh Lỗi.
“Vì cậu đã biết tất cả, nên cậu có thể làm công việc này, thao tác thì cậu đã học qua rồi, cậu làm đi.”
Trịnh Lỗi sững sờ.
Từ khi đến Trung Tâm Pháp Y, đây là công việc độc lập đầu tiên mà Thẩm Lưu Bạch giao cho anh, trong lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Từ lâu, anh đã ghen tị khi nhìn Lý Thành độc lập xuất hiện ở hiện trường, không nói chuyện khác, chỉ nói chuyện khi hai người cùng nhau đi dạo, nhìn tên nhóc Lý Thành đó hòa đồng chào hỏi mọi người từ các phòng ban, có thể thấy mối quan hệ của tên đó ở đây rất tốt.
Họ tốt nghiệp gần lúc, lại trạc tuổi nhau, tên kia đã trở thành nhân viên pháp chứng được tín nhiệm, mình thì còn dán mác “thực tập sinh”, nói không vội là giả thôi.
Nhưng cô Thẩm nổi tiếng nghiêm khắc.
Khi còn học tại Học Viện Hình Cảnh, những người trong nghề đều biết cô giáo trẻ này tuy có vẻ ngoài trầm tính, hiền lành nhưng thực chất lại rất nghiêm túc với yêu cầu cao trong việc học tập.
Để vượt qua các môn học của cô, không có con đường tắt nào khác ngoài việc học tập nghiêm túc.
Nếu muốn dựa vào việc nói chuyện phiếm, lôi kéo mối quan hệ thì là tự rước lấy nhục.
Nghĩ đến đây, Trịnh Lỗi đột nhiên cảm giác căng thẳng đã lâu không thấy, giống như khi đối mặt với kỳ thi cuối kỳ, lại càng thêm hưng phấn khi bị áp lực.
Anh ta cầm vội chiếc thùng trên tay và kích động nói.
“Cô yên tâm, hôm nay em sẽ kiểm tra kỹ từng tế bào và báo cáo kết quả sớm cho cô!”

Chương trước đó Chương tiếp theo

Cô Ấy Biết Tất Cả – Chương 231

Chương 231: Cặp Đôi

Sau khi Trịnh Lỗi rời đi, Thẩm Lưu Bạch mới chuyển sự chú ý đến chiếc cốc trên bàn để vật chứng.
Nếu đoán không sai, thứ đơn giản và kỳ lạ này chắc là sản phẩm của DIY. Ở Hải Đô cũng có rất nhiều cửa hàng nghệ thuật này, một số cửa hàng nổi tiếng cũng nằm trong danh sách “địa điểm hẹn hò yêu thích của các cặp đôi”.
Tất nhiên, cô và Cận Hải Dương cũng đã từng ở đó, chiếc cốc của hai người làm bằng gỗ tái chế thủ công rất thê thảm, nhưng chúng được đặt cẩn thận trên bàn làm việc của họ, tàn nhẫn vương vãi cơm chó xung quanh.
Thành thật mà nói, chiếc cốc này tốt hơn nhiều so với cái họ đã làm trước đây, mọi chi tiết đều được xử lý hoàn hảo. Nếu không có logo đặc biệt của cửa hàng ở mặt trong tay cầm cốc, cô suýt chút nữa còn tưởng rằng đây là thành phẩm sản xuất hàng loạt.
Cô và Cận Hải Dương cũng đến cửa hàng chuyên cung cấp dịch vụ DIY đó, cửa hàng này là cửa hàng handmade tốt nhất Hải Đô, vào cuối tuần thường kín chỗ.
Như vậy, đây là Văn Nguyên Hinh tự mình làm sao?
Bên trong cốc có màu trắng sữa, chất lỏng còn dư bên trong đã được gửi đi xét nghiệm, nếu không có vấn đề gì thì chất lỏng trong cốc có thành phần là estazolam.
Chiếc cốc nhỏ và tinh xảo, theo tính toán hiện tại, nếu người chết không tự mình uống estazolam, thì làm sao cô ấy lại bị lừa uống một ly hỗn dịch trắng đục?
Thẩm Lưu Bạch thử chiếc cốc cong queo do Cận Hải Dương làm, thấy tình hình đúng như dự đoán của mình, nhìn sắc nước liền biết là có vấn đề.
Tuy nhiên, màu sắc cốc của cô đậm hơn vật chứng, có phải đây là sự khác biệt không?
Thẩm Lưu Bạch nghĩ tới đó, quyết định tự mình đi đến cửa hàng.
Vừa đi ra ngoài, cô đã gặp người đàn ông cao lớn đang đợi ở cửa, thấy anh đang lười biếng nghịch điện thoại, cô không khỏi hơi nhướng mày.
“Anh đến khi nào? Sao không gọi cho em?”
Người đàn ông quay đầu lại và nở một nụ cười thật tươi với cô, tự nhiên đưa tay cầm lấy túi xách của cô, ôm cô trong tay đi về phía bãi đậu xe.
“Anh biết hôm nay em phải làm việc, anh sợ làm phiền, trì hoãn công việc của em.”
“Chúng ta đi ăn cơm trước đi, anh biết có một quán cơm gia đình rất ngon, có muốn ăn thử không?”
Nghe được câu hỏi của anh, Thẩm Lưu Bạch do dự một chút, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay.
“Hải Dương, anh còn nhớ tiệm gốm lần trước chúng ta cùng nhau đến không? Em muốn đi kiểm tra trước, sợ một lát nữa họ sẽ đóng cửa.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Đương nhiên, dù sao cũng không xa.”
“Nhưng em muốn làm gì?”
Vì vậy, cô gái ngồi trên ghế phụ đã nói với anh những gì cô nghĩ.
“Em nghi ngờ cái cốc có vấn đề gì?”
Người đàn ông cau mày, trong khi rẽ sang ngã tư, anh nhanh chóng nhớ lại chiếc cốc được tìm thấy ở hiện trường vụ án trông như thế nào.
“Em đã thử nếu hòa tan đủ lượng thuốc vào trong cốc, nước sẽ chuyển sang màu trắng đục, sao Văn Nguyên Hinh lại không nhận ra?”
Đúng vậy, chỉ cần não không có vấn đề gì thì sẽ chẳng có ai lại đi uống một cốc nước có màu khả nghi mà không có lý do.
Khi hai người đến tiệm gốm, chủ tiệm đã chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy ảnh chụp trên điện thoại của Thẩm Lưu Bạch, người đàn ông mập mạp liếc mắt suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu khẳng định.
“Đúng vậy, đây thực sự là do cửa hàng của tôi làm, sơn và men được làm theo yêu cầu của khách hàng.”
“Nhà tôi cũng nhận đơn hàng cao cấp, nhưng đây chỉ là doanh nghiệp mới hoạt động ba tháng trở lại đây, chưa nhiều người biết đến”.
“Tôi nhớ chiếc cốc này là vì đơn hàng này mà tôi mới nghĩ đến việc mở rộng dòng sản phẩm. Khách hàng đó cũng là một người giàu có!”
Nghe anh ta nói gì, Thẩm Lưu Bạch vội vàng hỏi đặc điểm ngoại hình của khách hàng, người đàn ông mặc tạp dề thủ công kia suy nghĩ một chút, sau đó chắc chắn nói.
“Lúc đầu, là một cô gái trẻ đến. Cô ấy ăn mặc rất cao cấp, cô ấy nói muốn tự mình làm một đôi cốc.”
“Tôi cũng hỏi cô ấy là cô ấy đem tặng hay để cho mình dùng. Cô ấy nói một cái là cho bản thân và cái kia đem tặng người ta, tôi hiểu ý cô ấy.”
“Cô ấy mất nửa tháng để vừa học vừa làm. Cô ấy đến luyện tập hằng ngày, cuối cùng cô ấy đã làm được trước khi vào lò nung và tạo màu. Men cũng là loại đặc biệt nhất của chúng tôi, trong cửa hàng còn không có mẫu sẵn, không biết sao cô ấy biết chỗ chúng tôi có thể làm được.”
“Dù sao thì thành phẩm cuối cùng cũng làm được hai chiếc, hai chiếc cốc đôi tình nhân, dưới đáy cốc có khắc hoa văn theo yêu cầu của cô ấy”.
“Tôi nhớ rất rõ, làm đơn hàng này thật sự rất mệt mỏi! Cũng may là thù lao của khách hàng cũng không ít, nếu không tôi đã nói với cô ấy cần thời gian thương lượng!”
“Cứ tưởng là quà cho người yêu, nhưng cô gái lại dẫn một người đàn ông trung niên đến đây. Tuy ngoại hình đẹp nhưng tuổi không khác gì bố cô ấy, còn hỏi người đó có thích không?”
Nói xong, người đàn ông thô bỉ cười.
“Có thể không thích sao, cô gái trẻ hiếu thuận như vậy, là tôi thì tôi cũng thích.”
“Ý anh là nó dành cho một người đàn ông trung niên?”
Thẩm Lưu Bạch chỉ vào tấm ảnh trên màn hình, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Ông chủ quán lực lưỡng gật đầu.
“Đúng vậy, tôi nhớ rất rõ, lúc đó tôi rất sốc, thật không ngờ cô gái đó lại thích một ông già hơn mình nhiều tuổi như vậy!”
Vừa nói xong, anh ta cũng nắm chặt tay đầy phẫn nộ.
Cận Bạch nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt nhau.
Cả hai không nói gì thêm, sau khi cảm ơn ông chủ thấy ông ấy còn định nói chuyện phiếm vài câu, họ vội vàng rời đi.
“Nhìn như vậy, Vệ Nguyên đã trở thành kẻ chết thay.”
Cận Hải Dương cười nửa miệng nói.
Vẻ mặt của anh rất lạ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Lưu Bạch, giống như đang chờ cô tiếp lời.
Thẩm Lưu Bạch hiểu được ý của anh.
Tuy nhiên, cô không lập tức vì Vệ Nguyên mà phản bác, trên thực tế, cô sẽ không vội vàng xóa bỏ nghi ngờ của mình đối với Vệ Nguyên nếu không có bằng chứng cụ thể.
“Tốt hơn hết anh nên điều tra người chủ cửa hàng này. Thông tin anh ta cung cấp rất quan trọng và anh phải xác nhận tính xác thực của lời khai của anh ta.”
Nghe cô nói, vẻ mặt Cận Hải Dương dễ chịu hơn hẳn, trong trẻo như ánh mặt trời xuyên qua mây đen.
“Chắc chắn rồi, nếu những gì anh ấy nói là đúng, nó có thể chỉ cho chúng ta đi đúng hướng.”
“Nếu người mà Văn Nguyên Hinh thích không phải là Vệ Nguyên, thì cô ấy sẽ không có lý do gì để tự sát, càng không có lý do để giết Phùng Vi. Tất cả những lời khẳng định trong thư tuyệt mệnh đều không có căn cứ.”
“Nếu thư tuyệt mệnh là giả, có nghĩa là cái chết của Văn Nguyên Hinh là do người nào đó làm, nếu người này không phải là Vệ Nguyên, nhất định đã vào nhà Văn Nguyên Hinh sau Vệ Nguyên.”
“Tại sao camera giám sát không ghi lại?”

Chương trước đó Chương tiếp theo

Cô Ấy Biết Tất Cả – Chương 228

Chương 228: Nội Chiến Nhà Giàu

Nghe câu hỏi của anh, Lộ Trung Quân cứng người trong giây lát, còn chưa kịp tìm cách trả lời thì ngoài hành lang đột nhiên có tiếng ồn.
“Cho tôi vào! Tôi muốn xác định thi thể! Tôi cũng là người nhà của người chết! Sao anh không cho tôi vào!”
“Tôi là ba của Hinh Hinh, con gái tôi bị giết, sao tôi không thể nhìn nó lần cuối? Văn Thiến người phụ nữ đó điên rồi sao? Cô ấy bị người đàn ông đó mê hoặc, tại sao phải ngăn cản tôi nhìn con gái?”
Giọng một người đàn ông gào thét.
Cận Hải Dương nhận thấy vẻ mặt trầm tĩnh và nghiêm túc của người đàn ông trung niên có chút thay đổi.
Anh nhướng mày có chút hứng thú, vươn tay sau lưng vẫy với Bùi Diệu, người này lập tức cố ý rời khỏi phòng khám nghiệm tử thi, không biết bên ngoài anh ta nói gì, nhưng sự ồn ào nhanh chóng lắng xuống, khi anh ta đi vào lại, một người đàn ông trung niên hơi hốc hác đi theo sau anh.
Lộ Trung Quân cau mày ngay khi nhìn thấy người tới, vẻ mặt vốn dĩ không chút biểu cảm nay lại tràn đầy khinh thường, cũng không kịp che giấu cảm xúc.
“Sao ông đến đây được?”
Ông lạnh lùng nói.
“Tại sao tôi không thể đến?”
Khuôn mặt người đàn ông anh đỏ bừng, bàn tay nắm chặt của ông ta đập mạnh, như thể muốn làm điều gì đó.
Nhưng cuối cùng ông ta cũng nhớ ra mình đang ở đâu, sau khi hít một hơi dài, ông ta đặt nắm đấm lại, tức giận nói.
“Tôi sẽ không nói chuyện với ông, tôi đến gặp con gái tôi.”
“Con gái của ông?”
Lộ Trung Quân chế nhạo.
“Ông Hầu bị mất trí nhớ sao? Con gái Văn Nguyên Hinh của ông không phải đã qua đời mấy tháng trước sao?”
Nói đến đây, sắc mặt Hầu Vĩ Quang càng ngày càng xấu.
“Hinh Hinh mấy tháng trước có chết hay không mấy người tự biết, mấy người cấu kết lại tính kế tôi, tôi còn chưa tìm mấy người tính sổ!”
Vừa nói xong, ông đột nhiên ngẩng đầu, cố chấp nói.
“Dù sao tôi cũng là ba ruột của Hinh Hinh. Nếu mọi người nhất định dùng thân phận Văn Trăn để nói, tôi sẽ xin xét nghiệm DNA, huyết thống không thể lừa người!”
Ông ta dường như chắc chắn Lộ Trung Quân không có cách nào, lưng thẳng tắp, quay đầu nhìn Thẩm Lưu Bạch đang đứng bên cạnh.
“Cô gái, cô là pháp y sao?”
“Theo quy định của pháp luật, khi khám nghiệm tử thi có cần thông báo cho người thân không?”
Ông ta thấy Thẩm Lưu Bạch gật đầu, càng nói càng thêm tự tin.
“Tôi là ba của người chết, vì vậy cô nên thông báo cho tôi. Nếu cô có bất kỳ nghi ngờ nào về danh tính của tôi, cô có thể lấy mẫu DNA của tôi để tiến hành xét nghiệm thân nhân với người chết. Tôi chắc chắn rằng cô sẽ có kết quả khẳng định.”
Hầu Vĩ Quang chưa kịp nói thì Văn Thiến đã loạng choạng bước ra khỏi phòng khách, theo sau là Cao Đại Thượng với vẻ bất đắc dĩ.
“Ông làm gì vậy! Đi đi! Hinh Hinh không muốn nhìn thấy ông! Con bé không có một người ba như ông!”
Văn Thiến hét lên, khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng, nhanh chóng khó thở.
Thẩm Lưu Bạch sợ bà ấy xảy ra chuyện nên nhanh chóng đỡ bà sang một bên ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn Cận Hải Dương đang đứng cách đó không xa.
“Mời ông Hầu này chờ bên cạnh, sau khi làm xong thủ tục sẽ thông báo mời ông qua.”
Cận Hải Dương gật đầu.
Anh xoay người cười liếc Hầu Vĩ Quang lộ ra vẻ chán ghét, đưa tay ra làm động tác “mời”, đối phương hướng Văn Lộ hừ lạnh một tiếng, sau đó đi theo anh ra ngoài.
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
“Bây giờ danh tính của người chết đã được xác nhận, bà Văn, cái chết của con gái bà có thể không đơn giản là tự sát. Nó liên quan đến một vụ án hình sự, vì vậy chúng tôi sẽ tiến hành khám nghiệm tử thi, bây giờ thông báo với bà.”
Nghe cô nói lời này, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm nghiền của Văn Thiến bỗng nhiên mở to, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Cô theo bản năng nhìn Lộ Trung Quân đang ở cách đó không xa, nhưng thấy đối phương cũng vẻ mặt nghiêm trọng nên ngượng ngùng quay đầu lại.
“Cô nói Hinh Hinh có lẽ là bị giết?”
Đôi mắt Văn Thiến bỗng đỏ hoe, vừa gật đầu vừa nghẹn ngào.
“Nếu đúng như vậy, xin hãy tìm ra hung thủ thật sự và trả thù cho đứa con gái tội nghiệp của tôi!”
Không biết từ “giải phẫu” có chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của bà hay không, Văn Thiến vốn dĩ đang im lặng dường như đột nhiên muốn trò chuyện nhiều hơn, bắt đầu nói về việc của bà và Văn Nguyên Hinh, hai mẹ con phụ thuộc vào nhau như thế nào, cuộc sống không dễ dàng.
Thẩm Lưu Bạch không ngăn cản bà, mà chăm chú nghe bà kể lại cuộc đời Văn Nguyên Hinh, thỉnh thoảng đáp lại để động viên bà tiếp tục.
Cho đến khi bà nói về việc đi Mỹ để chữa bệnh, Lộ Trung Quân đột nhiên nhìn đồng hồ và cắt ngang lời nói tiếp theo của bà.
“Thưa bà, sắp đến giờ rồi. Buổi chiều còn phải họp với ban giám đốc. Bây giờ tiểu thư đi rồi, bà phải lo chuyện của công ty nữa.”
Nghe ông nói vậy, sắc mặt Văn Thiến chợt đanh lại.
Bà có vẻ bất đắc dĩ nhìn Lộ Trung Quân, sau đó cũng bất đắc dĩ gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Bà đứng dậy và lúc đi đến của bỗng nhiên quay đầu lại.
“Bác sĩ Thẩm, rất hân hạnh được trò chuyện với cô, như thể tôi có thể nói ra tất cả những lời tâm sự của mình…Sau này, ý tôi là…Sau khi vụ án của Hinh Hinh kết thúc…Nếu cô rảnh…tôi có thể nói chuyện với cô được không? “
Nghe bà nói vậy, trên khuôn mặt thanh tú của Thẩm Lưu Bạch nở một nụ cười đặc biệt ấm áp.
Cô chưa bao giờ cười như thế này trước mặt mọi người, vẻ truyền cảm kỳ lạ này khiến cả người cô tràn ngập một loại ấm áp dễ gần, khiến người ta bất giác muốn lại gần.
“Tất nhiên, bà Văn, tôi hiểu cảm giác của bà khi mất đi con gái, cũng như tôi đã mất mẹ mình.”
“Nếu sau đó bà có gì buồn bã hay chán nản, bà có thể tìm tôi nói chuyện, tôi rất sẵn lòng nói chuyện với một trưởng bối dịu dàng như bà.”
Sau một nụ cười thoáng qua, cô đột nhiên đưa tay về phía ông quản gia đang đứng cách đó không xa.
“Hôm nay đã làm phiền hai vị. Sau khi khám nghiệm tử thi xong, chúng tôi sẽ khâu lại cho cô Văn, sau đó sẽ chuyển thi thể cho…”
“Đương nhiên là giao cho chúng tôi! Hinh Hinh là con gái của tôi, tên cặn bã Hầu Vĩ Quang kia hoàn toàn không xứng làm ba của con bé!”
Văn Thiến vội vàng nói, sau đó theo bản năng mà nhìn về phía quản gia bên cạnh.
“Đúng không, ông Lộ, Hinh Hinh không thích ông ta!”
Lộ Trung Quân gật đầu.
“Tất nhiên, tiểu thư họ Văn, đây là sự thật không thể chối cãi.”
Ông do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng nắm lấy bàn tay trắng nõn thon thả Thẩm Lưu Bạch đưa ra trước mặt.
“Bác sĩ Thẩm nếu cần gì cứ liên hệ với tôi, bà Văn không khỏe, tôi có thể giúp bà ấy lo tang lễ.”
“Được.”
Thẩm Lưu Bạch cười, chậm rãi thu tay lại.

Chương trước đó Chương tiếp theo

Cô Ấy Biết Tất Cả – Chương 229

Chương 229: Hai Bên Đều Nói Mình Đúng

Cùng lúc đó ở phòng bên cạnh, Cận Hải Dương, ở đây cũng không yên ổn lắm.
Từ khi ngồi xuống Hầu Vĩ Quang cũng không có nhàn rỗi, liền than thở với anh về việc nhà họ Văn đã đi quá xa.
“Tôi thừa nhận mình chỉ là một nhân viên nhỏ của công ty nhà họ Văn, nếu không lấy thiên kim nhà họ, tôi đã không leo lên vị trí hiện tại nhanh như vậy.”
Người đàn ông trung niên vừa lau mặt vừa tức giận nói.
“Nhưng chuyện này là lựa chọn hai bên, nếu không phải có tôi hỗ trợ, người phụ nữ Văn Thiến này đã hủy đi cơ nghiệp nhà họ Văn rồi!”
“Khi lão gia chọn con rể, cũng là dựa vào năng lực cá nhân xuất sắc của tôi, nếu để con cáo già kia chọn một trái hồng mềm để làm trâu làm ngựa, lão ta sẽ không đồng ý.”
“Anh Cận cũng không phải người ngoài giới. Tài sản của nhà họ Văn tăng lên bao nhiêu trong những năm qua, trong lòng anh thật ra có biết mà đúng không. Hầu Vĩ Quang tôi không có công lao cũng có khổ lao, tôi muốn kiếm thêm chút ít thì có gì sai? Nếu tôi thật sự là loại người không làm được gì thì làm việc chăm chỉ vì Văn Thiến cũng không sao, vấn đề là bây giờ phần lớn gia sản nhà họ Văn là do tôi làm ra vậy mà chút trái ngọt cũng không cho tôi nếm!”
Cận Hải Dương gật đầu.
Hầu Vĩ Quang không xa lạ với anh, mặc dù sinh ra bình thường nhưng năng lực cá nhân và tầm nhìn của ông ta vẫn không cần phải nói, nếu không, với mô hình kinh doanh truyền thống của nhà họ Văn, bị thị trường đào thải chỉ là vấn đề thời gian.
Những người như vậy dù không ra ngoài xông pha, nhưng bán mạng ở nhà họ Văn thì cũng thật đáng tiếc.
Nhưng đây là sự lựa chọn của chính Hầu Vĩ Quang, cũng không thể nói thêm gì.
“Lộ Trung Quân đó bị làm sao vậy?”
Anh đột ngột hỏi, dứt khoát đổi chủ đề.
Trong nháy mắt, Hầu Vĩ Quang đã hiểu ra, biết rằng anh không quan tâm đến những lời phàn nàn trước của mình, vì vậy ông ta biết điều đổi chủ đề.
“Họ Lộ là con trai của thư ký của lão gia, từ nhỏ đã được đưa đến Mỹ để học. Lão gia vốn là muốn bồi dưỡng ông ta làm con rể, nếu không lão gia đã không hỗ trợ ông ấy ở lại nước Mỹ trong rất nhiều năm.”
“Không biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe nói họ Lộ không muốn, liền thuyết phục Văn Thiến nói chuyện làm bạn, làm anh em của cô ấy.”
“Văn Thiến không có chính kiến, ai nói cái gì cũng nghe, tóm lại chuyện này đã qua rồi.”
“Khi Hinh Hinh ba tuổi, đúng lúc chúng tôi gặp phải kẻ thù thâu tóm thị trường chứng khoán, ngày nào cũng ở trong công ty không có thời gian về nhà, Văn Thiến cũng như đi vào ngõ chụt, nói rằng tôi không quan tâm đến cô ấy, sau đó đưa con gái đến nước Mỹ. “
“Mỗi ngày, tôi thuyết phục các nhà đầu tư và cổ đông còn không có thời gian, sao có thể rảnh rỗi dỗ dành cô ấy. Tôi đã thuyết phục cô ấy vài lần nhưng cô ấy không quay lại. Tôi nghĩ tôi nên để cô ấy đi giải sầu và cũng không quan tâm nhiều.”
“Khi cô ấy trở lại, cô ấy mang theo tên họ Lộ đó.”
Vừa nói, Hầu Vĩ Quang thở dài một hơi.
“Lúc đó, sức khỏe lão gia đã kém rồi, thần trí cũng không minh mẫn lắm, nghe nói Lộ Trung Quân đã trở lại, trong lòng mừng rỡ một hồi, không lâu sau liền đi.”
“Sau tang lễ, vợ chồng chúng tôi được thừa kế tài sản của lão gia. Tôi đề nghị đứng tên một phần cổ phiếu. Ngay cả những nhân viên bình thường vẫn có những ưu đãi về cổ phiếu, tại sao tôi phải làm công cho người khác cả đời?”
“Tôi nghĩ như vậy có đúng không? Vốn dĩ Văn Thiến cũng không phản đối lắm. Cô ấy cũng không có đến công ty, cũng không biết lúc đó công ty như thế nào.”
“Kết quả, lúc này tên họ Lộ mới đứng lên nói. Theo quy định của nhà họ Văn, vốn cổ phần của công ty phải nằm trong tay người nhà họ Văn, tôi, người ngoài, không thể phân chia.”
“Này! Tôi và Văn Thiến kết hôn nhiều năm như vậy, vất vả, chăm chỉ làm trâu làm bò cho công ty, lúc này lại nói là người ngoài sao? Lúc trước, bị người ta ác ý thu mua không phải còn nói chúng tôi là gia đình, cùng hội cùng thuyền sao? Sao lại trở mặt nhanh như vậy? “
“Đương nhiên tôi nuốt không trôi cục tức này! Đến phiên người ngoài như anh ta xen vào chuyện giữa vợ chồng chúng tôi sao? Không phải anh ta họ Lộ, không phải họ Văn sao?”
“Giằng co mấy tháng, cả hai chúng tôi đều thỏa hiệp. Vốn chủ sở hữu của lão gia được để cho Hinh Hinh. Trước khi con bé 24 tuổi, chúng tôi với tư cách là ba mẹ con bé có thể chia đều quyền lợi cổ tức. Sau khi con bé 24 tuổi, tôi có thể nhận 20% cổ phần của con bé.”
Nghe ông ta nói, Cận Hải Dương nghĩ lại một lúc rồi bật cười đầy ẩn ý.
Văn Nguyên Hinh “qua đời” lúc 23 tuổi 8 tháng, trước thời hạn chuyển nhượng cổ phần đã thỏa thuận, quả là một sự “trùng hợp ngẫu nhiên” tuyệt vời.
Hầu Vĩ Quang là một người tinh tường, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được anh đang cười cái gì.
Ông ta bĩu môi, không thèm để ý đến thái độ của anh, tự mình nói.
“Chuyện sau đó chắc anh Cận đã biết, một đứa bé ngoan vậy là không còn nữa.”
“Sau khi dày công xử lý, tôi cho rằng cổ phần là tài sản thừa kế của con gái tôi, cho nên với tư cách là ba của con bé, theo quy định của luật thừa kế, tôi nên được chia đều với Văn Thiến chứ?”
“Kết quả bọn họ không biết lấy đâu ra di chúc! Viết rõ ràng, bởi vì tôi đối với con gái không tốt, lạnh lùng ngược đãi con bé, cho nên nó không muốn chia tài sản cho tôi.”
Vừa nói, Hầu Vĩ Quang không tự chủ vỗ đùi, tức giận nói.
“Tại sao tôi không biết tôi đối xử tệ với con gái tôi vậy? Cái gì mà bạo lực lạnh! Mấy năm qua, lễ tết, sinh nhật quà tôi mua đều cho chó ăn sao!”
“Tôi thừa nhận rằng tôi không dành nhiều thời gian cho con bé, tôi bận rộn với công việc và việc của công ty mỗi ngày cũng đủ để làm phiền tôi rồi, nhưng không phải tôi không muốn gần gũi với con bé!”
“Ngày nào con bé cũng ở cùng tên họ Lộ đó, khiến họ như một gia đình ba người còn tôi chỉ là một thư ký làm việc, còn phòng tôi như phòng trộm, thì sao tôi có thể gần gũi con bé được!”
“Sau đó, ba người họ cùng nhau đến nước Mỹ, nói rằng con bé đang bị trầm cảm và cần được điều trị.”
“Bệnh trầm cảm không liên quan gì đến tôi! Chuyện của con gái tôi là do tên họ Lộ chăm, con bé bị bệnh không liên quan gì đến tôi!”
“Sau này, tôi cũng nản lòng. Tôi cảm thấy mình đã bị đội nón xanh rồi, sao không làm gì đó trả đũa họ. Dù sao con gái tôi 24 tuổi, tôi cũng có thể lấy được cổ phần theo thỏa thuận, đến lúc đó tôi sẽ tính sổ với họ một lượt, còn có thể sẽ nhận lại được một số tiền nữa. “
“Vậy Vu Mỹ Ny được sinh ra vào lúc đó sao?”
Cận Hải Dương cười nửa miệng nói.
Hầu Vĩ Quang vuốt mặt một cái.
“Tôi không phủ nhận, tôi đã phạm phải một số sai lầm mà đàn ông nào cũng sẽ phạm, nhưng từ đầu đến cuối tôi không hề biết về đứa con gái này.”
Ông ta liếc mắt nhìn Cận Hải Dương, nghiêm túc nói.
“Anh có thể không tin nhưng đó là sự thật.”
“Lúc đó xung quanh tôi có khá nhiều phụ nữ, tôi không quan tâm đến chuyện có con hay không, con gái cũng không gần gũi với tôi, tôi và Văn Thiến cũng không có khả năng lâu dài nữa, có thêm đứa bé nữa cũng không sao.”
“Có một người phụ nữ đã sinh cho tôi một đứa con trai, tôi đã nuôi nó bên ngoài, đây không phải là bí mật.”
“Nhưng đứa con gái Vu Mỹ Ny này, tôi thật sự không biết, chỉ sau khi Hinh Hinh “chết”, tôi mới biết mình có một đứa người con gái khác trông rất giống con bé.”
“Nếu như tôi biết, tôi sẽ không để Hinh Hinh đính hôn với nhà họ Tô.”

Chương trước đó Chương tiếp theo

Cô Ấy Biết Tất Cả – Chương 227

Chương 227: Bà Văn Và Ông Hầu

Bà Văn nhanh chóng tỉnh dậy trong phòng khách, mặc dù vẫn còn nghẹn ngào nhưng tâm trạng của bà đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
“Đó đúng là con gái Hinh Hinh của tôi.”
Cô nhẹ nhàng nói, đôi tay gầy gò xanh xao nắm chặt lấy người quản gia bên cạnh.
“Ông Lộ, giúp tôi, tôi muốn ngồi dậy.”
“Thưa bà, bà nên nằm và nói, nếu cần tôi sẽ thay bà trả lời câu hỏi. Bà có thể bổ sung nếu điều tôi nói là không chính xác.”
“Cảm xúc của bà không ổn định, sự thay đổi tâm trạng quá mức có thể làm ảnh hưởng đến tim của bà.”
Quản gia nhẹ nhàng nói.
Bà Văn gật đầu, quay đầu nhìn Thẩm Lưu Bạch.
“Cô pháp y, ông Lộ đã làm việc trong nhà tôi nhiều năm, ông ấy nhìn Hinh Hinh từ bé đến lớn, cũng biết rõ chuyện của con bé.”
Ngay khi tên con gái được nhắc đến, bà lại đau lòng không khỏi đỏ mắt lần nữa, vẻ mặt đau khổ cùng tuyệt vọng không thể che giấu.
Rõ ràng bà không thể trả lời câu hỏi như thế này, cuối cùng Cận Hải Dương đề nghị ba người đổi sang phòng khác nói chuyện, để Bùi Diệu và Cao Đại Thượng đi cùng bà Văn nghỉ ngơi một lát, để nguôi ngoai trước cú sốc khi mất đi con gái yêu.
“Tôi tên Lộ Trung Quân. Tôi làm quản gia cho nhà họ Văn, tôi làm việc ở nhà họ Văn từ năm 20 tuổi. Ba tôi là thư ký của lão gia.”
Người đàn ông trung niên nghiêm túc và trầm tĩnh nói.
“Phu nhân là con gái duy nhất của ông Văn, cho nên sau khi ông Văn qua đời, tài sản của nhà họ Văn đều do phu nhân thừa kế.”
“Ba của tiểu thư là con rể của nhà họ Văn, khi kết hôn với phu nhân ông ấy đã đồng ý không được lấy tài sản của nhà họ Văn, nhưng có thể giữ chức vụ trong xí nghiệp Văn thị.”
“Tiền của nhà họ Văn là do con gái của phu nhân thừa kế.”
“Ba của tiểu thư cũng không phải là người an phận, khi trở thành phó tổng giám đốc xí nghiệp Văn thị, ông ấy bắt đầu đòi cổ phần từ phu nhân.”
Lộ Trung Quân dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Điều này không được phép.”
Ông lạnh lùng nói.
“Để đảm bảo công việc kinh doanh của gia đình không vượt quá tầm kiểm soát, theo quy định của nhà họ Văn là những người thừa kế của nhà họ Văn phải có quyền kiểm soát trong hội đồng quản trị, cổ phần của phu nhần vừa đủ hơn một nửa nên không thể chia cổ phần ra.”
“Vì vậy, ông ấy bắt đầu tra tấn tinh thần vợ mình và con gái. Tôi không biết cô có hiểu bạo lực lạnh không, nhưng vào thời điểm chúng tôi phát hiện ra, ông ấy đã biến một đứa trẻ hoạt bát và vui vẻ thành một người có khuynh hướng tự sát, tiểu thư có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, cô ấy bị trầm cảm!”
“Phu nhân không còn cách nào khác, đành phải đưa tiểu thư đi khám chữa bệnh, nhưng kết quả không tốt, bởi vì tuy rằng tình trạng của tiểu thư tuy đã ổn định, nhưng vẫn không có chuyển biến tốt hơn.”
“Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi đã kiệt sức, phu nhận thậm chí còn có khuynh hướng trầm cảm, còn ông ta chỉ đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nói vài câu an ủi, không hề nỗ lực chút nào!”
“Mọi người qua Mỹ thế nào?”
Nghe thấy chủ đề của quản gia Lộ có chút chệch hướng, Cận Hải Dương đành phải ngắt lời ông để chuyển hướng cuộc trò chuyện trở lại đúng hướng.
Quản gia Lộ cau mày trước hành vi thô lỗ của anh, nhưng không nói gì thêm.
“Khi chúng tôi tìm kiếm một bác sĩ, một người có thiện chí nói với tôi rằng bác sĩ Patrick ở nước Mỹ là người có chuyên môn trong lĩnh vực này, vì vậy chúng tôi đã liên hệ với giáo sư và đưa tiêu thư đến phòng khám của ông ấy.”
“Giáo sư Patrick thật sự rất tài giỏi. Phu nhân và tiểu thư đã sống ở New York được sáu năm, bệnh tình của tiểu thư đang dần được cải thiện. Một năm trước, khi cô ấy trở lại, cô ấy không khác gì một người bình thường.”
“Sáu năm qua chúng tôi làm việc rất chăm chỉ, bởi vì ba của tiểu thư luôn tìm kiếm một vị trí trong hội đồng quản trị, mấy năm nay ông ấy cũng thu về rất nhiều cổ phần.”
“Tiểu thư trở về đối mặt với tình hình hỗn loạn trong công ty. Cũng may cô ấy là một đứa trẻ rất thông minh. Cô ấy cũng đã hoàn thành chương trình quản trị kinh doanh trong thời gian ở Mỹ điều trị bệnh nên tình hình nhanh chóng ổn định lại.”
“Nhưng ngay sau đó, giới thượng lưu Hải Đô bắt đầu rộ lên tin đồn tiểu thư bị trầm cảm và có khuynh hướng tự sát. Tin đồn thất thiệt khiến nhiều cổ đông nghi ngờ khả năng của tiểu thư.”
“Lúc đó, nhà họ Hầu đã gây sự, để ổn định công ty, tiểu thư phải đính hôn với rác rưởi của nhà họ Tô. Nhà họ Tô là cổ đông lớn thứ ba trong hội đồng quản trị, nếu nhà họ Tô rơi vào tay nhà họ Hầu, có khả năng sau đó nhà họ Văn sẽ đổi chủ…”
“Cuộc hôn nhân này có một số vấn đề, nhưng nhà họ Tô cuối cùng cũng bị trấn áp, nhà họ Hầu toàn toàn bị đuổi ra ngoài, ông ta cũng ly hôn cùng phu nhân.”
“Tiểu thư nói rằng cô ấy đã có người mình thích và muốn sống một cuộc sống mới. Tất cả chúng tôi đều rất hạnh phúc cho cô ấy. Nhưng tôi không ngờ …”
Nói đến đó, giọng nói của Lộ Trung Quân dần trầm xuống, cuối cùng khó nghe thấy, tấm lưng vốn đã thẳng từ nãy giờ cũng cúi xuống, hiển nhiên là tâm trạng rất đau buồn.
Cận Hải Dương gật đầu.
“”Cuộc sống mới” của Văn Nguyên Hinh là giả chết thay đổi thân phân, người tên “Văn Trăn” là do mấy người bố trí sao?”
Nghe anh hỏi, Lộ Trung Quân nhất thời cứng đờ.
Ông do dự một lúc, cuối cùng vẫn nghiêm túc trả lời.
“Văn Trăn là cháu gái xa của phu nhân, đã mất cách đây năm năm, tiểu thư mượn tên cô ấy.”
“Vu Mỹ Ny thì sao? Không phải lúc trước Văn Nguyên Hinh đổi vai với cô ấy sao? Chuyện này ông không thể không biết?”
Nghe anh hỏi đến chuyện này, Lộ Trung Quân im lặng, Cận Hải Dương đợi hồi lâu không thấy ông ta trả lời, cho rằng ông ta cũng không muốn trả lời.
Anh cũng không tức giận mà từ tốn tiếp tục.
“Thật ra, tôi cũng biết ngay cả khi ông không nói cho tôi biết. Lúc đó còn có Tống Thành Mân đang quấy rầy Văn Nguyên Hinh. Tôi đoán anh ấy đã tung những tin đồn đó, tám phần ba của Văn Nguyên Hinh cũng không tránh khỏi liên quan.”
“Văn Nguyên Hinh, trên danh nghĩa bị trầm cảm, căn bản không thể có được chỗ đứng trong ban giám đốc, cộng với hôn nhân tồi tệ và một tên điên cuồng theo đuổi như cao dán chó, việc này gần như khiến danh tiếng cô ấy bị hủy hoại hoàn toàn, không bằng chọn một người không tì vết bắt đầu lại từ đầu.”
“Nếu lúc trước Văn Trăn là do mọi người chọn, vậy Văn Nguyên Hinh hoàn toàn không có lý do gì để đối phó với Vu Mỹ Ny, hoán đổi thân phận với cô ấy chỉ là để cô ấy trở thành người chết thay, nhân tiện loại bỏ một đối thủ cạnh tranh.”
“Trong chuyện này, nhà họ Văn và Văn Nguyên Hinh không hề đáng thương như ông nói. Người đáng thương thật sự chính là Vu Mỹ Ny đã chết, chết rồi vẫn không biết mình bị lừa.”
Người đàn ông chế giễu, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Lộ Trung Quân, giọng điệu thản nhiên mang theo vẻ nguy hiểm.
“Những chuyện này ông không cần phải trả lời tời, nhưng tôi muốn ông nói thật, Văn Nguyên Hinh đã làm gì ở New York?”

Chương trước đó Chương tiếp theo

Cô Ấy Biết Tất Cả – Chương 226

Chương 226: Chứng Tỏ Giống Nhau

“Thư tuyệt mệnh cần phải chuẩn bị trước, tại sao lại phải đánh máy? Viết tay không phải tiện hơn sao?”
Thẩm Lưu Bạch thản nhiên nói.
Cô nhìn xung quanh, càng nhìn, cô càng nghi ngờ.
Nhà của Văn Nguyên Hinh rất ngăn nắp, gọn gàng, hoàn toàn không có dấu vết giằng co hay vật lộn, điều này hoàn toàn phù hợp với tình trạng thi thể của cô ấy.
Cùng với sự tồn tại của “bức thư tuyệt mệnh”, toàn bộ khung cảnh thật sự giống như một vụ tự sát.
Nhưng nó càng giống thì càng kỳ lạ hơn.
Cô từng tiếp xúc với Văn Nguyên Hinh, cô cảm thấy đối phương không phải người phụ nữ sẽ điên cuồng vì đàn ông, chỉ cần nhìn màn biểu diễn của cô ta trong vụ án Tống Thành Mân giết Vu Mỹ Ny, cô ta vẫn luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh.
Thậm chí cô ta còn kịp thời đến bệnh viện thẩm mỹ để trị một vết thương trên người, một người như vậy sao có thể tự sát?
“Có hai cái cốc được tìm thấy trong bồn rửa bếp, rượu đỏ và nến trên bàn, hai cái đĩa thức ăn cho hai người, có vẻ như cô ấy có khách.”
Lý Thành trầm giọng nói.
“Điều đó còn cần phải nói sao?”
Trịnh Lỗi liếc nhìn đàn anh rồi chỉ vào cái xác được bọc trong túi đựng xác cách đó không xa.
“Loại chuyện này nhìn người chết cũng phải biết chứ.”
“Thời điểm chết là sau 0 giờ ngày hôm qua. Trước khi chết, cô ấy vẫn trang điểm và mặc một chiếc đầm xinh đẹp. Dù nhìn thế nào thì cũng giống cô ấy đang hẹn hò.”
“Tôi đoán người cô ấy gặp nhất định là người yêu, cho nên mới cần rượu đỏ và nến, rõ ràng sẽ là một đêm lãng mạn!”
Nếu không phải Trịnh Lỗi không hiểu tình hình, Lý Thành suýt chút nữa đã cười nhạo anh chàng này.
Tại sao trước đây anh không biết tên nhóc này ồn ào như vậy, sáng nay nói chuyện không ngừng, không nhìn tình hình chút nào!
Người xuất hiện ở nhà Văn Nguyên Hinh tối hôm qua không phải là Vệ Nguyên, bạn kiêm người theo đuổi giáo sư Thẩm sao!
Từ khi chốt lại kẻ tình nghi trong vụ án của Phùng Vi, phân cục Tân Hải đã theo dõi Văn Nguyên Hinh chặt chẽ, tối hôm qua Vệ Nguyên ở nhà Văn Nguyên Hinh khoảng một tiếng đồng hồ, chuyện đó cũng được ghi lại rồi!
Giáo sư Thẩm chắc là không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài khi phải giải quyết nợ phong lưu cho người đàn ông theo đuổi mình mấy ngày trước!
Đúng là lúc này Thẩm Lưu Bạch thật sự không yên.
Chỉ vì cô nhìn thấy bên trong cánh tay của Văn Nguyên Hinh có một cái logo nhỏ, giống với biểu tượng của Thôi Thư Ny trong vụ án trên Đảo Bạch Sa.
Tay nâng một con mắt.
Mặc dù từ lâu cô đã nghi ngờ Văn Nguyên Hinh cũng là một trong số những người đó, nhưng khi thật sự nhìn thấy, cô vẫn cảm thấy mình chấn động vô cùng.
Từ tờ giấy của Nhậm Húc Đông đến Văn Nguyên Hinh, rốt cuộc còn bao nhiêu người?
Cho nên cô không phải là người sống sót duy nhất, còn có những người khác trốn khỏi viện!
Tuy nhiên, cô chắc chắn rằng mình chưa từng thấy tư liệu của của Thôi Thư Ny, Văn Nguyên Hinh.
Nhờ thân phận của ba cô, tuy cũng là người bị thí nghiệm nhưng cô có đặc quyền hơn những người còn lại một chút, có thể xem tài liệu nghiên cứu và hồ sơ nhân sự trong viện.
Trí nhớ của cô không thể sai được! Bọn họ không rời khỏi viện, nhưng lại mang dấu ấn của viện, nên chỉ còn một câu trả lời.
Một số người sống sót trốn thoát đã xây dựng lại các đơn vị kiểm soát mới theo hệ thống của viện, đó là lý do tại sao Thôi Thư Ny lại nói những cái tên kỳ lạ như “thế hệ đầu tiên”!
Đáng tiếc là khi Thôi Thư Ny bị bắt và quy án thì không bao giờ nói thêm về việc thí nghiệm này nữa, tự nhận là do bản thân lên kế hoạch và không liên quan gì đến người khác.
Chỉ là không biết “người đó” mà cô ấy nói ra lúc đó là đàn ông hay phụ nữa.
Cô nhìn túi đựng xác đang được mang xuống lầu, trong lòng đột nhiên có một suy đoán kỳ lạ.
Nhưng ngay lúc đó, cô lập tức lắc đầu phủ nhận những nghi ngờ trước đây của mình.
Vệ Nguyên?
Sao có thể như thế được!
Dù sống cạnh nhà cô nhưng từ đầu đến cuối anh ta không liên quan gì đến viện.
Anh ấy có một gia đình trọn vẹn và yêu thương, được giáo dục đàng hoàng, hơn nữa quá trình trưởng thành của anh ấy không liên quan gì đến cô, làm sao anh ấy có thể biết được kế hoạch và quá trình nghiên cứu?
Có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào không? Đối tượng thí nghiệm lẽ ra chỉ trung thành với chủ nhân lại yêu một người đàn ông khác, rồi chọn cái chết vì đau đớn khi không đạt được điều mình muốn?
Cô đang tập trung suy nghĩ thì đột nhiên bị người phía sau vỗ vào vai, lập tức rùng mình.
Nhìn lại thì ra là Cận Hải Dương.
“Em đang nghĩ gì mà tập trung vậy, anh gọi em cũng không nghe.”
Người đàn ông cười nói.
Nhìn thấy anh, tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn một chút, trên mặt bất giác nở một nụ cười.
“Không có gì, em chỉ nghĩ nơi này quá sạch sẽ.”
Nghe cô nói như vậy, Cận Hải Dương khẽ gật đầu.
“Anh xem qua camera giám sát trên cầu thang, từ tối hôm qua đến sáng nay chỉ có hai người ra vào căn phòng này, một người là Vệ Nguyên, người còn lại là quản gia do Văn Nguyên Hinh phái tới, cũng là người báo án. “
“Mẹ của Văn Nguyên Hinh đang ở ngoài cửa. Anh đã kêu Cao Đại Thượng bảo bà ấy đến Trung Tâm Pháp Y. Chờ một chút, sẽ không có giấy báo nhận dạng và khám nghiệm tử thi sao?”
Tuy rằng Văn Nguyên Hinh giống như tự sát, hiện trường còn có một bức thư tuyệt mệnh giải thích động cơ, Cận Hải Dương vẫn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, cho rằng Thẩm Lưu Bạch cũng cảm thấy như vậy.
Quả nhiên, cô chậm rãi gật đầu.
“Vâng, đúng vậy, em có rất nhiều thắc mắc về hiện trường và người chết, mong bà Văn có thể giải đáp cho em.”
Mẹ của Văn Nguyên Hinh, Văn Thiến, là một người phụ nữ dịu dàng và hiền thục, đây là điểm không giống như con gái của bà.
Hôm nay bà được quản gia đưa đến, thân hình gầy yếu run rẩy, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
“Có…có thể cho tôi nhìn Hinh Hinh được không?”
Chưa kịp nói dứt câu, vị phu nhân bảo dưỡng cẩn thận đã bật khóc nức nở không kìm được.
Thẩm Lưu Bạch gật nhẹ đầu, sau đó nói nhỏ với hai người quy tắc, rồi lẳng lặng mở cửa phòng khám nghiệm.
Cô không theo dõi mà chọn cách giao cho Trịnh Lỗi phụ trách, ngay sau đó, một tiếng thét chói tai từ trong phòng giải phẫu truyền đến, sau đó là tiếng hét hoảng sợ.
Bà Văn ngất xỉu vì quá đau lòng và được đưa vào phòng khác để nghỉ ngơi.
Cho dù Văn Nguyên Hinh có làm gì đi nữa, trên đời này cô vẫn còn một người mẹ quan tâm cô và rất đau lòng vì cô.
Còn Thẩm Lưu Bạch cô thì sao?
Nếu cô không vượt qua được điều đó, nếu cô chết giữa những cuộc đánh giá đó, thì mẹ cô sẽ không chỉ lặng lẽ ghi lại nguyên nhân và thời gian cái chết của cô, giống như khi bà ấy đã ghi lại mọi thay đổi trong thời thơ ấu của cô một cách kỹ càng, mà tâm trạng không có chút thay đổi sao?
Nhìn như vậy, đúng là càng buồn hơn.

Chương trước đó Chương tiếp theo