Chương 229: Hai Bên Đều Nói Mình Đúng
Cùng lúc đó ở phòng bên cạnh, Cận Hải Dương, ở đây cũng không yên ổn lắm.
Từ khi ngồi xuống Hầu Vĩ Quang cũng không có nhàn rỗi, liền than thở với anh về việc nhà họ Văn đã đi quá xa.
“Tôi thừa nhận mình chỉ là một nhân viên nhỏ của công ty nhà họ Văn, nếu không lấy thiên kim nhà họ, tôi đã không leo lên vị trí hiện tại nhanh như vậy.”
Người đàn ông trung niên vừa lau mặt vừa tức giận nói.
“Nhưng chuyện này là lựa chọn hai bên, nếu không phải có tôi hỗ trợ, người phụ nữ Văn Thiến này đã hủy đi cơ nghiệp nhà họ Văn rồi!”
“Khi lão gia chọn con rể, cũng là dựa vào năng lực cá nhân xuất sắc của tôi, nếu để con cáo già kia chọn một trái hồng mềm để làm trâu làm ngựa, lão ta sẽ không đồng ý.”
“Anh Cận cũng không phải người ngoài giới. Tài sản của nhà họ Văn tăng lên bao nhiêu trong những năm qua, trong lòng anh thật ra có biết mà đúng không. Hầu Vĩ Quang tôi không có công lao cũng có khổ lao, tôi muốn kiếm thêm chút ít thì có gì sai? Nếu tôi thật sự là loại người không làm được gì thì làm việc chăm chỉ vì Văn Thiến cũng không sao, vấn đề là bây giờ phần lớn gia sản nhà họ Văn là do tôi làm ra vậy mà chút trái ngọt cũng không cho tôi nếm!”
Cận Hải Dương gật đầu.
Hầu Vĩ Quang không xa lạ với anh, mặc dù sinh ra bình thường nhưng năng lực cá nhân và tầm nhìn của ông ta vẫn không cần phải nói, nếu không, với mô hình kinh doanh truyền thống của nhà họ Văn, bị thị trường đào thải chỉ là vấn đề thời gian.
Những người như vậy dù không ra ngoài xông pha, nhưng bán mạng ở nhà họ Văn thì cũng thật đáng tiếc.
Nhưng đây là sự lựa chọn của chính Hầu Vĩ Quang, cũng không thể nói thêm gì.
“Lộ Trung Quân đó bị làm sao vậy?”
Anh đột ngột hỏi, dứt khoát đổi chủ đề.
Trong nháy mắt, Hầu Vĩ Quang đã hiểu ra, biết rằng anh không quan tâm đến những lời phàn nàn trước của mình, vì vậy ông ta biết điều đổi chủ đề.
“Họ Lộ là con trai của thư ký của lão gia, từ nhỏ đã được đưa đến Mỹ để học. Lão gia vốn là muốn bồi dưỡng ông ta làm con rể, nếu không lão gia đã không hỗ trợ ông ấy ở lại nước Mỹ trong rất nhiều năm.”
“Không biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe nói họ Lộ không muốn, liền thuyết phục Văn Thiến nói chuyện làm bạn, làm anh em của cô ấy.”
“Văn Thiến không có chính kiến, ai nói cái gì cũng nghe, tóm lại chuyện này đã qua rồi.”
“Khi Hinh Hinh ba tuổi, đúng lúc chúng tôi gặp phải kẻ thù thâu tóm thị trường chứng khoán, ngày nào cũng ở trong công ty không có thời gian về nhà, Văn Thiến cũng như đi vào ngõ chụt, nói rằng tôi không quan tâm đến cô ấy, sau đó đưa con gái đến nước Mỹ. “
“Mỗi ngày, tôi thuyết phục các nhà đầu tư và cổ đông còn không có thời gian, sao có thể rảnh rỗi dỗ dành cô ấy. Tôi đã thuyết phục cô ấy vài lần nhưng cô ấy không quay lại. Tôi nghĩ tôi nên để cô ấy đi giải sầu và cũng không quan tâm nhiều.”
“Khi cô ấy trở lại, cô ấy mang theo tên họ Lộ đó.”
Vừa nói, Hầu Vĩ Quang thở dài một hơi.
“Lúc đó, sức khỏe lão gia đã kém rồi, thần trí cũng không minh mẫn lắm, nghe nói Lộ Trung Quân đã trở lại, trong lòng mừng rỡ một hồi, không lâu sau liền đi.”
“Sau tang lễ, vợ chồng chúng tôi được thừa kế tài sản của lão gia. Tôi đề nghị đứng tên một phần cổ phiếu. Ngay cả những nhân viên bình thường vẫn có những ưu đãi về cổ phiếu, tại sao tôi phải làm công cho người khác cả đời?”
“Tôi nghĩ như vậy có đúng không? Vốn dĩ Văn Thiến cũng không phản đối lắm. Cô ấy cũng không có đến công ty, cũng không biết lúc đó công ty như thế nào.”
“Kết quả, lúc này tên họ Lộ mới đứng lên nói. Theo quy định của nhà họ Văn, vốn cổ phần của công ty phải nằm trong tay người nhà họ Văn, tôi, người ngoài, không thể phân chia.”
“Này! Tôi và Văn Thiến kết hôn nhiều năm như vậy, vất vả, chăm chỉ làm trâu làm bò cho công ty, lúc này lại nói là người ngoài sao? Lúc trước, bị người ta ác ý thu mua không phải còn nói chúng tôi là gia đình, cùng hội cùng thuyền sao? Sao lại trở mặt nhanh như vậy? “
“Đương nhiên tôi nuốt không trôi cục tức này! Đến phiên người ngoài như anh ta xen vào chuyện giữa vợ chồng chúng tôi sao? Không phải anh ta họ Lộ, không phải họ Văn sao?”
“Giằng co mấy tháng, cả hai chúng tôi đều thỏa hiệp. Vốn chủ sở hữu của lão gia được để cho Hinh Hinh. Trước khi con bé 24 tuổi, chúng tôi với tư cách là ba mẹ con bé có thể chia đều quyền lợi cổ tức. Sau khi con bé 24 tuổi, tôi có thể nhận 20% cổ phần của con bé.”
Nghe ông ta nói, Cận Hải Dương nghĩ lại một lúc rồi bật cười đầy ẩn ý.
Văn Nguyên Hinh “qua đời” lúc 23 tuổi 8 tháng, trước thời hạn chuyển nhượng cổ phần đã thỏa thuận, quả là một sự “trùng hợp ngẫu nhiên” tuyệt vời.
Hầu Vĩ Quang là một người tinh tường, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được anh đang cười cái gì.
Ông ta bĩu môi, không thèm để ý đến thái độ của anh, tự mình nói.
“Chuyện sau đó chắc anh Cận đã biết, một đứa bé ngoan vậy là không còn nữa.”
“Sau khi dày công xử lý, tôi cho rằng cổ phần là tài sản thừa kế của con gái tôi, cho nên với tư cách là ba của con bé, theo quy định của luật thừa kế, tôi nên được chia đều với Văn Thiến chứ?”
“Kết quả bọn họ không biết lấy đâu ra di chúc! Viết rõ ràng, bởi vì tôi đối với con gái không tốt, lạnh lùng ngược đãi con bé, cho nên nó không muốn chia tài sản cho tôi.”
Vừa nói, Hầu Vĩ Quang không tự chủ vỗ đùi, tức giận nói.
“Tại sao tôi không biết tôi đối xử tệ với con gái tôi vậy? Cái gì mà bạo lực lạnh! Mấy năm qua, lễ tết, sinh nhật quà tôi mua đều cho chó ăn sao!”
“Tôi thừa nhận rằng tôi không dành nhiều thời gian cho con bé, tôi bận rộn với công việc và việc của công ty mỗi ngày cũng đủ để làm phiền tôi rồi, nhưng không phải tôi không muốn gần gũi với con bé!”
“Ngày nào con bé cũng ở cùng tên họ Lộ đó, khiến họ như một gia đình ba người còn tôi chỉ là một thư ký làm việc, còn phòng tôi như phòng trộm, thì sao tôi có thể gần gũi con bé được!”
“Sau đó, ba người họ cùng nhau đến nước Mỹ, nói rằng con bé đang bị trầm cảm và cần được điều trị.”
“Bệnh trầm cảm không liên quan gì đến tôi! Chuyện của con gái tôi là do tên họ Lộ chăm, con bé bị bệnh không liên quan gì đến tôi!”
“Sau này, tôi cũng nản lòng. Tôi cảm thấy mình đã bị đội nón xanh rồi, sao không làm gì đó trả đũa họ. Dù sao con gái tôi 24 tuổi, tôi cũng có thể lấy được cổ phần theo thỏa thuận, đến lúc đó tôi sẽ tính sổ với họ một lượt, còn có thể sẽ nhận lại được một số tiền nữa. “
“Vậy Vu Mỹ Ny được sinh ra vào lúc đó sao?”
Cận Hải Dương cười nửa miệng nói.
Hầu Vĩ Quang vuốt mặt một cái.
“Tôi không phủ nhận, tôi đã phạm phải một số sai lầm mà đàn ông nào cũng sẽ phạm, nhưng từ đầu đến cuối tôi không hề biết về đứa con gái này.”
Ông ta liếc mắt nhìn Cận Hải Dương, nghiêm túc nói.
“Anh có thể không tin nhưng đó là sự thật.”
“Lúc đó xung quanh tôi có khá nhiều phụ nữ, tôi không quan tâm đến chuyện có con hay không, con gái cũng không gần gũi với tôi, tôi và Văn Thiến cũng không có khả năng lâu dài nữa, có thêm đứa bé nữa cũng không sao.”
“Có một người phụ nữ đã sinh cho tôi một đứa con trai, tôi đã nuôi nó bên ngoài, đây không phải là bí mật.”
“Nhưng đứa con gái Vu Mỹ Ny này, tôi thật sự không biết, chỉ sau khi Hinh Hinh “chết”, tôi mới biết mình có một đứa người con gái khác trông rất giống con bé.”
“Nếu như tôi biết, tôi sẽ không để Hinh Hinh đính hôn với nhà họ Tô.”
Chương trước đó Chương tiếp theo