Cô Ấy Biết Tất Cả – Chương 129

Chương 129: Kẻ Đột Nhập Vào Rạng Sáng

Hai người đều có những suy nghĩ riêng, nhất thời, căn phòng chìm vào im lặng lạ thường.
Cận Hải Dương đang định nói gì đó thì lông mày rậm của anh ta đột nhiên nhăn lại, anh im lặng hướng về phía Thẩm Lưu Bạch đang ngồi đối diện.
Anh rón rén đi tới cửa, như một con báo chui vào bóng tối, hai mắt sáng ngời, anh đã tìm được chỗ tốt nhất để mai phục.
Có tiếng bước chân nhẹ trên hành lang lúc nửa đêm.
Bên kia dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn cố tình giảm tốc độ khi đi tới, nếu không phải chuyện vừa rồi hai người không nói chuyện tiếp thì có lẽ đã không để ý đến âm thanh nhỏ này.
“Có người đến.”
Cận Hải Dương ghé vào tai Thẩm Lưu Bạch nói nhỏ.
Bây giờ họ ở cạnh nhau bên cánh cửa, da thịt chạm vào nhau, hơi thở ấm áp của người đàn ông khiến cô rụt cổ lại.
Người này chắc chắn là cố tình làm vậy!
Thẩm Lưu Bạch khó chịu nhìn anh.
“Có lẽ ai đó từ trung tâm…”
Cô làm theo anh, giữ giọng nói của mình rất nhỏ, cô giơ ngón tay lên và chỉ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay của mình.
“Sắp đến giờ rồi…”
“Không, không thể nào.”
Người đàn ông khẽ lắc đầu.
“Nếu thật sự là người đến từ trung tâm, họ nên gọi cho em trước để hỏi địa điểm.”
“Vậy…”
Anh chỉ vào chiếc đồng hồ cách đó không xa.
“Tám phần là hắn…”
Chu Nghĩa Quân?
Thẩm Lưu Bạch trợn to hai mắt.
Lúc này, cô đã bị Cận Hải Dương kéo đến trốn trong phòng, hai người lén lút nhìn ra khe hở trên cửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra.
Một bóng đen từ cửa vụt vào, theo sau là ánh đèn pin trong phòng.
Hắn nhìn xung quanh, dường như không thấy điều gì, vì vậy hắn đi thẳng đến đồng hồ, với tay và kéo một cơ chế phía sau nó.
“Không được di chuyển.”
Cái bóng chỉ cảm thấy phía sau ớn lạnh, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một lực rất lớn vật ngã, nặng nề té xuống đất.
Có người mạnh mẽ đè hông của hắn, cố định hắn trên mặt đất, sau đó vặn cánh tay anh và gập nó lại.
“A—“
Dưới cơn đau dữ dội, bóng đen không khỏi hét lên một tiếng, nghe ra là một người đàn ông.
“Đau quá, đau quá, dừng lại đi, tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng!”
Cận Hải Dương lấy còng tay đặt vào tay hắn, dùng đèn pin chiếu vào mặt hắn.
“Chu Nghĩa Quân?”
“Đúng…là tôi.”
“Tại sao nửa đêm ông không ngủ mà lại đến hiện trường?”
Mạch điện trong phòng đã cháy hết, việc thắp sáng phải dựa vào đèn pin trong tay Thẩm Lưu Bạch.
Khuôn mặt có sáu phần giống người chết cứng đờ một hồi, sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói.
“Anh tôi chết rồi, tôi muốn đến xem.”
“Phụt—”
Cận Hải Dương bật cười một tiếng với Chu Nghĩa Quân, vẻ mặt giễu cợt nói.
“Nhìn anh của ông? Đừng có chọc tôi cười.”
“Anh trai của ông đang ở nhà xác của Trung Tâm Pháp Y. Sau hai ngày, sẽ trả cho gia quyến, đến lúc đó ông muốn túc trực bên linh cửu cũng không thành vấn đề. Ở đây thì ông nhìn thấy được gì?”
“Thời điểm này ông đến gặp người chết, không sợ nhìn thấy được chuyện siêu nhiên gì sao.”
“Đừng lãng phí thời gian của tôi, mau nói ra sự thật.”
Chu Nghĩa Quân hiển nhiên không biết ăn nói, nói một câu cũng không nói rõ, cuối cùng chỉ vào tủ trong phòng làm việc đột nhiên nói.
“Tôi…tôi đang tìm hồ sơ dự án của mình!”
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, ông ta hăng hái nói.
“Đúng! Không sai! Tôi nhớ rằng tôi đã đưa cho anh ấy hồ sơ dự án, nhưng anh ấy chưa đưa nó lại cho tôi sau khi anh ấy bác bỏ nó. Tôi muốn tìm hồ sơ của mình.”
“Ồ.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Hồ sơ dự án của ông sao, dự án gì?”
Nghe anh hỏi chuyện này, trên mặt Chu Nghĩa Quân lộ ra vẻ tự hào.
“Thuốc diệt côn trùng có thêm chất pheromone, tôi đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế, bây giờ đang chờ sản xuất xúc tiến bán ra thị trường, nó rất có triển vọng.”
“À.”
Cận Hải Dương lại gật đầu.
“Ông đang tìm kiếm hồ sơ của ông thì vì sao ông lại đụng vào đồng hồ. Anh trai của ông đã đặt hồ sơ dự án của ông sau đồng hồ sao? Cách chơi của gia đình ông thật sự kỳ lạ.”
Anh dừng lại, nhìn người đàn ông rõ ràng đang bối rối trước mặt mình với nụ cười nửa miệng rồi ẩn ý nói.
“Được rồi, tôi cũng lười ở đây nghe ông bịa chuyện.”
Anh lấy điện thoại ra bấm gọi phòng trực, nói sơ qua tình hình.
Ngay sau đó, một chiếc xe cảnh sát mang theo Chu Nghĩa Quân đi.
“Mọi người đi trước, tôi lái xe, tôi sẽ tới ngay.”
Cận Hải Dương nói với cấp dưới vài câu, nhìn bọn họ đưa Chu Nghĩa Quân lên xe.
Thẩm Lưu Bạch đương nhiên chuẩn bị đi theo, nhưng người bên cạnh đã nắm lấy vai của cô.
“Em đi đâu?”
Anh lười biếng hỏi.
Thẩm Lưu Bạch quay đầu nhìn người đàn ông bằng ánh mắt kinh ngạc, giống như tự hỏi làm sao anh lại có thể hỏi một câu ngu ngốc như vậy.
“Tất nhiên là tôi quay lại trung tâm. Đồng hồ đã được đưa về rồi, nên tôi sẽ đi kiểm tra.”
Nghe cô nói chuyện đương nhiên, người đàn ông đột nhiên bật cười, liếc nhìn cô gái trước mặt.
“Giáo sư Thẩm, em cho rằng không có em thì trái đất không quay nữa à.”
“Mặc dù em là pháp y chính của vụ án này, nhưng người trực hôm nay không phải là em, em đừng có rảnh rỗi lại đi cướp việc của người khác.”
Nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch đang cau mày muốn giải thích, liền vươn tay kéo cô ra ngoài cửa.
Sau khi khóa cửa, anh đẩy giáo sư Thẩm đang ra vẻ không tình nguyện, biểu cảm trên mặt có chút bất đắc dĩ.
“Tiểu Bạch, không phải anh ngăn cản em làm việc, nhưng hôm nay em không nên làm như vậy.”
“Mỗi nơi đều có những quy tắc riêng, bên cạnh những quy tắc, cũng có những quy ước được xác định như thường lệ. Nếu em tùy tiện can thiệp vào, chưa chắc người khác sẽ cảm kích.”
“Nhưng đây là vụ án của tôi…”
Cô miễn cường nói.
Cô đúng là pháp y chính của vụ án này, cô cũng có mặt tại hiện trường khi lấy bằng chúng, cô cảm thấy tiếp tục theo dõi cũng không có vấn đề gì.
Nhưng lý do của cô đã bị bạo quân từ chối một cách tàn nhẫn.
“Không sao đâu, bác sĩ Trương cũng là người kỳ cựu của trung tâm, có anh ta ở đó thì không thành vấn đề.”
Anh chiếu lệ nói, nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Bây giờ đã muộn lắm rồi, anh nghĩ em nên về nhà đi ngủ đi. Nếu em lo lắng, ngày mai khi đi làm em có thể xem lại ghi chép, có thể xin giám định lại hay làm gì đó tùy em.”
Miệng anh nói là khuyên nhủ, nhưng hành động dưới tay của anh hoàn toàn không có ý gì là khuyên nhủ, thậm chí anh còn đẩy và kéo cô lên xe, nhìn cô vào nhà rồi mới rời đi.
Lúc chuẩn bị đi, anh đứng ở bên cửa, nhếch miệng nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói.
“Anh nói thật, tốt nhất em đừng để vài tiếng nữa anh nhìn thấy em. Anh sẽ giữ liên lạc với trung tâm đến sáng mai, hậu quả thì em biết rồi đó.”

Chương trước đó Chương tiếp theo

Leave a Reply